Ở đời đúng là chẳng biết thế nào mọi người ạ. Khi mình có tiền thì ai cũng xoắn xuýt lấy lòng. Còn lúc sa cơ lỡ vận thì họ lại quay lưng. Tôi đã nếm trải cả hai cảm giác này nên hiểu rõ lắm. Chỉ trách mình không biết nhìn người thôi.

Nói thật, tôi là người sống khá thoáng và ít khi tính toán chuyện tiền bạc với ai, đặc biệt là người nhà. Hồi đi lấy chồng, tôi đã có một số vốn nho nhỏ, đó là 1 căn nhà 5 tầng ở ngay mặt đường. Ngoài ra, trong sổ tiết kiệm của tôi còn có 1 tỷ nữa. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi không sống chung với bố mẹ chồng. Thay vào đó, chồng dọn đến nhà tôi sống.

Đợt ấy việc kinh doanh của tôi thuận lợi lắm. Tháng nào cũng đút túi cả trăm triệu tiền lãi, vào những tháng cao điểm, có khi tôi còn để ra được nhiều hơn. Có tiền trong tay, tôi bao hết tiền ăn học cho cô em chồng đang học năm cuối. Cô ấy vừa học xong thì báo có bầu rồi về nhà đòi lấy chồng. Lúc đó, tôi cũng thương em nên tặng hẳn một cây vàng trong ngày cưới. Chính chồng tôi khi ấy còn phải thốt lên:

“Khiếp, em làm gì mà hoang phí thế. Cho nó vài chỉ là được rồi, lúc có phải ngó lúc không, mình cũng phải tiết kiệm đấy”.

Nhưng hồi đó đang ăn nên làm ra nên tôi có để ý đến lời chồng nói đâu. Cưới nhau được hơn một năm thì em chồng tôi trục trặc. Cô ấy ôm con về nhà mẹ đẻ để sống. Mỗi tội mẹ chồng tôi khó tính, lại không ủng hộ chuyện con gái ly hôn. Vậy nên khi con gái và cháu ngoại về nhà, bà cứ tối ngày làu bàu.

Mấy lần chị em nói chuyện với nhau, em chồng tôi cứ buồn rầu kể khổ mãi. Nghĩ cùng cảnh phụ nữ, lại là người trong nhà, tôi mới bảo luôn:

“Mấy năm trước chị có mua được mảnh đất trong ngõ, vừa xây lên năm ngoái còn chưa kịp cho thuê. Hay em sang đó đi, chị cho căn nhà ấy mà làm vốn. Mẹ con yên ổn được chỗ ở, cũng không phải áp lực tâm lý nữa”.

“Chị làm vậy em ngại lắm. Thôi, em còn 100 triệu tiền tiết kiệm, em sẽ đưa hết cho chị. Chứ không thì em không dám lấy căn nhà của chị đâu”. 

Thật ra khi ấy, tôi chỉ cần cho em chồng mượn nhà thôi cũng được. Nhưng cái sai của tôi là lại cho cô ấy cả căn nhà. Vì tôi nghĩ dù sao cô ấy cũng cần một tài sản gì đó để mà bấu víu vào. Còn tôi nhà cửa đàng hoàng, tiền tiết kiệm thì có sẵn, làm sao tôi cần đến căn nhà ấy nữa chứ? Thế là chỉ một tháng sau, thủ tục sang tên đổi chủ đã hoàn tất, tôi cũng không bao giờ nhắc tới việc tốt mà mình đã làm cho em chồng. 

Nhưng ở đời có nhiều cái hay lắm, vật đổi sao dời, hôm nay mình ăn ngon thì chưa chắc ngày mai đã được mặc ấm. Chẳng hạn như trường hợp của tôi đây. Cách đây vài năm, tôi lấy hết vốn để mở rộng kinh doanh. Đáng lẽ sẽ thắng đậm nhưng đen cái là trúng đợt dịch, kinh tế đi xuống nên chuyện làm ăn của tôi cũng ảnh hưởng rất nhiều. Tôi hết sạch tiền chỉ trong đợt đó. 

Lúc ấy, chồng tôi đã cản không muốn vợ làm tiếp. Nhưng tâm lý mà, càng mất thì càng muốn gỡ. Thế là tôi vay mượn, cắm cả sổ đỏ của căn nhà đang ở để có tiền tiếp tục tái đầu tư. Có điều lần này cũng như lần trước, tôi mất trắng, thậm chí căn nhà cũng bị ngân hàng họ thu hồi. Chỉ trong 4 năm, tôi từ người có tiền thành kẻ tay trắng, đến nhà ở cũng phải đi thuê. 

Lại nói đến em chồng tôi, năm ngoái cô ấy tái hôn. Chồng mới là người đàn ông giàu có nên sau khi cưới xong, cô ấy không ở căn nhà mà tôi cho nữa. Nhà để không, tôi mới bảo em chồng cho vợ chồng con cái chúng tôi đến ở tạm một thời gian. Chứ tôi vừa phải lo tiền trả nợ, vừa đóng tiền trọ mỗi tháng, tính ra cũng nặng gánh lắm. 

Em chồng tôi đồng ý. Tưởng cô ấy sẽ cho nhà tôi ở miễn phí cơ. Ai ngờ hôm qua, em chồng đến nhà tôi chơi rồi nói:

“Chị ạ, anh chị ở đây cũng được 6 tháng rồi. Bây giờ thị trường họ đang cho thuê nhà này 4 triệu. Em lấy anh chị 2 triệu mỗi tháng thôi. Chị tính ra rồi gửi em nhé!”.

Nghe tới đó mà tôi chết sững luôn. Nói trắng ra thì cái nhà ấy là của tôi. Vậy mà em chồng lại đòi tiền một cách trắng trợn như thế. Chẳng lẽ tôi lại lôi lại chuyện năm xưa cho em chồng xấu hổ? Hôm qua tôi cũng kể với chồng chuyện này. Vừa nghe xong, anh đã trách tôi:

"Cũng tại em cả. Ngày xưa em cứ nghĩ mình giàu có nên cho nó, bây giờ giấy tờ có còn của mình đâu mà nói lý với nó được? Thôi, nó đã bảo vậy thì thu xếp mà trả chứ sao nữa. Vì chục triệu mà chị em từ mặt nhau, gia đình mất đoàn kết thì cũng khó". 

Chồng tôi nói có lý, nhưng người nhà với nhau, em chồng tôi làm vậy không thấy mình quá đáng hay sao? Nghĩ cả ngày mà tôi vẫn thấy ấm ức và chưa biết giải quyết thế nào. Mọi người cho tôi xin lời khuyên với.