Số mình thật sự đen đùi cái khoản cho vay, cả đời 30 cái xuân xanh, cho vay 10 lần thì 8 lần người ta không trả, 2 lần còn lại là em gái vay nên được trả.


Rút kinh nghiệm là cái số mình nó thế nên mình hầu như không cho ai vay gì cả, nếu cho vay thì rất ít và xác định là mất luôn (cũng mất luôn thật)


Cho tới năm kia thì mình vớ được ông chồng hiền lành, sau một năm chung sống an lành thì bạn chồng (bạn cơ quan) mượn 10tr, mình lâu lâu ko cho vay không bị mất nên cũng chủ quan kệ chồng lấy tiền tích lũy đem đi với lời thề non hẹn biển tuần sau nó trả em ạ


Tuần sau: Nó bảo em nó đang ốm nằm viện nên nó chưa có, tháng sau nó trả em ạ


Tháng sau: Nhà nó đang có việc, nó phải bán cái cửa hàng internet của nó mới có tiền em ạ, nó bảo khi nào bán xong nó trả.


2 tháng sau: Nó bán xong rồi nhưng em nó lại phải mổ nên nó chưa trả được em ạ, tháng sau có lương nó trả


3 tháng sau: Anh thấy nó nhận lương nhưng ko thấy nó đả động gì trả mình em ạ, anh bực quá. Mai anh hỏi đòi....


6 tháng sau: Nó bảo nó đang phải đi chữa bệnh, nó bảo khả năng nó bị u não em ạ.


Ôi, sao trên đời những kẻ như thế lại đông như quân Nguyên vậy =(((


Mình luôn tâm niệm dĩ hòa vi quý, nhưng lần này mình muốn phải làm gì đó để trừng trị những kẻ như thế: Mình sẽ gửi đơn đến tổ trưởng tổ dân phố nơi anh chàng đó ở vì những lý do sau:


- Cần phải để cho mọi người biết anh ta là kẻ quỵt nợ, như thế sẽ giúp mọi người tránh được việc cho anh ta vay giống như mình


- Để anh ta phải bẽ mặt mà không dám đi vay nữa, coi như là giúp anh ta tránh được cái nghiệp mà anh ta tạo ra.


Mình vừa cảm thấy mình hơi ác, nhưng không làm gì cả thì cũng ức chế. Mình có nên làm như vậy không? :(:(:(


P/s: Kinh tế nhà anh ta thì khỏi bàn, đất rộng mênh mông, vài mảnh cắm dùi là ít. Vợanh ta làm ngân hàng, anh ta làm dân kinh doanh.