Tui từng làm công ty Nhật 3 năm, cái mà tui ấn tượng nhất là việc chào hỏi buổi sáng.

Sếp cũ trực tiếp của tui rất lạnh lùng, kiệm lời, không mấy thân thiện. Sếp thường đến sớm nhất văn phòng. Nhân viên dù có đi làm sớm thì đến cũng đã thấy sếp ngồi cần mẫn gõ máy tính lạch cạch. Từng người, từng người vừa bước vào văn phòng thì việc đầu tiên là chào sếp to và rõ ràng, chào cho sếp giật mình luôn. Sếp dừng việc gõ máy tính, ngẩng mặt lên mỉm cười rồi chào lại từng người.

Đôi ba lần sếp tới văn phòng muộn. Bước vào văn phòng, sếp chào một câu dài với tông giọng không nhấn nhá: “Good morningggggggg”.

Sếp kiệm lời, không thân thiện nhưng không bao giờ quên việc chào hỏi buổi sáng.

--

Anh sếp của phòng bên cạnh thân thiện và nói nhiều. Tới công ty, anh chào từ bác bảo vệ, lễ tân cho tới nhân viên trong văn phòng. Anh chào cả văn phòng như thể anh đang đeo một chiếc micro hỗ trợ tăng âm.

Mỗi lần như thế, cả văn phòng chào anh đồng loạt.

Anh đã truyền năng lượng cho cả văn phòng để bắt đầu một ngày làm việc mới.

--

Sếp tổng thường đến muộn, bác lớn tuổi nhất trong số người Nhật ở công ty. Bác tới công ty, gặp ai bác cũng giơ tay chào trước khi người ta kịp mở lời.

Bác là người quyền lực nhất ở cái chốn ấy, bác luôn chào buổi sáng mọi người.

-----

Tui chuyển sang công ty khác, không phải công ty Nhật.

Sếp tui ngồi ở chiếc bàn ở vị trí trung tâm, ai bước vào văn phòng cũng thấy cái bàn đó. Sếp tui thường chào buổi sáng tất cả mọi người dù sếp đến sớm hay đến muộn.

Tui giữ thói quen chào hỏi. Tui chào từ cổng cho tới tận chỗ tui ngồi. Gặp ai tui cũng chào thật rạng rỡ. Tui không diễn, đó là vì thói quen. Tui chào ai cũng được đáp lại bằng một nụ cười thân thiện và họ chào lại tui. Tui vui, tui hí hửng vì nó thân quen như ở công ty cũ.

Ngày đầu tiên, tui tranh thủ dò xét mọi thứ. Một tốp đồng nghiệp trẻ bước vào văn phòng. Tui phải công nhận, mấy bạn này xinh xắn, bước đi như đang sải bước trên sàn catwalk. Tiếng giầy cao gót lộc cộc, nghe vui tai. Mấy bạn không chào ai, kể cả sếp đang ngồi đó, mặt lạnh lùng, đi thẳng vào chỗ ngồi. Nhìn kiêu kỳ đến lạ.

Chắc hôm nay mấy bạn đang có tâm trạng nên không chào, tui nghĩ thế!

Hôm sau sếp đến muộn, sếp chào cả văn phòng. Tui và mấy đồng nghiệp ngẩng mặt lên đáp lại. Mấy bạn trẻ đang ngồi tạo dáng gõ máy tính, không động đậy.

Chắc mấy bạn đang tập trung làm việc, tui nghĩ thế!

Những ngày sau đó, tui thấy mấy bạn trẻ vẫn toát ra vẻ kiêu kỳ. Bước vào văn phòng với tiếng giày cao gót lộc cộc, gương mặt sắc lạnh như người mẫu chuyên nghiệp.

Chắc do các bạn cá tính, tui nghĩ thế!

-----

Tui giữ thói quen chào hỏi buổi sáng suốt 11 năm nay dù tui là nhân viên bé nhỏ hay tui làm quản lý. Tui để ý rồi, với nhân viên của tui, nếu ai không có thói quen chào hỏi buổi sáng, tui chào họ miết rồi họ cũng thay đổi.

Còn mấy bạn mà tui từng gặp, họ giữ thói quen lạnh lùng bước vào văn phòng, có lẽ họ cũng có lý do thầm kín khó bày tỏ.

Không biết mọi người thế nào, nhưng với tui chào hỏi buổi sáng giúp tôi nhân đôi sự tăng động vốn có. Cứ mỗi lần thốt ra 1 câu chào là tôi như tăng thêm 1 phần công lực.

“Lời chào cao hơn mâm cỗ”, chúng mình hãy cùng nhau phát cỗ cho đồng nghiệp vào mỗi buổi sáng, mọi người thấy đúng không ạ?

P/S: Tui có một chiếc Page Facebook nho nhỏ kể chuyện về trải nghiệm của mình trong suốt 11 năm đi làm, 6 năm làm quản lý & đôi ba lần khởi nghiệp. Mời mọi người ghé chơi. Tên Page: Phương Muses