webtretho


Chương 1: Ta là ai?


Sở Tâm Lam đứng trên cầu nhìn mặt hồ yên lặng đang trôi dưới tầm mắt của mình, cô không dấu diếm sự mệt mõi thở hơi dài, trong đầu vang vọng những lời nói ban chiều


“cô chỉ là một người làm thuê tại đây mà thôi, cô có tư cách gì quản thúc con trai ta! Chỉ làm bẩn có 1 chút đã la làng, tiền ta có thể mua hết cửa hàng này của cô biết không?con nhỏ hỗn xượt!” – hình ảnh người phụ nữ quý phái, mắt trợn to hung hăng chỉ trích Sở Tâm Lam. Chuyện là Sở Tâm Lam nhân viên của một shop quần áo trong trung tâm thương mại lớn, cô một vị khách đến xem quần áo dẫn theo đứa nhỏ, đứa nhỏ ăn kem tay dơ muốn chùi vào quần áo bị Tâm Lam hét to ngăn cản, vì bị hét nên đứa nhỏ ngưng ngay hành động nhưng do giật mình cho nên nó khóc lên. Chuyện sẽ không có gì to tát nếu như vị phu nhân tôn kính kia không làm ẩm ỷ lên đồi kiện quản lý vì để cho đứanhỏ hoảng sợ khóc thét lên như vây. Sở Tâm Lam đã phải cúi đầu nhận lỗi nghe mọi sự chỉ trích một cách vô lý để giữ lại công việc này. Tuy nhiên để làm vui lòng khách hàng có thẻ diamond cửa hàng đã chấp nhận đuổi việc Tâm Lam mọi chuyện mới không ầm ỷ nữa.


“Sử Tâm Lam mày thật mất mặt!” – Sở Tâm Lam hét to lên. – “Sở Tâm Lam này thật sự dễ ức hiếp như vậy hay sao? Giàu có là tự cho mình cái quyền nhục mạ người khác như vậy hay sao!!!!!” –Sở Tâm Lam không kiềm được nước mắt khi bản thân thật sự chịu ủy khuất như vậy. sau khi hét la thỏa lòng, Tâm Lam quẹt nước mắt trên mặt quay người bỏ đi xuống cầu, quyết định thôi việc cầm trên tay, bất ngờ bị gió thổi bay Tâm Lam chạy theo nhặt lấy không may có một chiếc xe chạy nhanh trên dường lao đến, trước mặt Tâm Lam là ánh sáng chói lóa của ánh đèn pha sau đó mọi thứ dần trở nên tôi mù mịt không rõ.


“dậy rồi nhúng nhít mí mắt kìa! Mau mau gọi bác sĩ đến!”- Tâm Lam nghe được tiếng ai đó huyên náo xung quanh cô, cơ thể có phần đau nhứt, đôi mi nặng trĩu không mở dậy được nhưng vì xung quanh quá mức ồn ào cô thật muốn biết ai là người hồ nhốn như vậy. rồi đột nhiên có một ánh sáng rất lóa rọi vào mắt Tâm Lam ý thức còn mơ màng của cô nhanh chóng tỉnh lại.


“có phản ứng rất tốt, bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh lại rồi!” – âm thành một giọng nam trầm vang lên bên tai, Tâm Lam mót mắt từ từ, nhưng do chói mắt ban nãy mọi thứ vẫn còn lòa đi rất nhiều cô có thể nhận ra người vừa mới nói là bác sĩ.


“cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” – một nam nhân khác đứng gần bác sĩ nói, giọng nói có phần từ tốn nhưng lại mang ngữ điệu hơi trầm mạc.


Mất một khoảng thời gian không biết là bao lâu Tâm Lam mới có thể nhìn mọi thứ thật rõ ràng, xung quanh cô mọi thứ đều trắng xóa, không lầm vao đâu được đây chính là bệnh viện, sau đó cô quan sát đến gương mặt những người đứng xung quanh, những gương mặt hoàn toàn xa lạ đang quan sát từng hành động của cô. Tâm Lam thầm nghĩ “những người này chắc là người quen của người lái xe đụng mình đây mà! Đụng mạnh như vậy mà thân thể ngoài chút đau nhứt thì hoàn toàn không bị gì thì thật sự rất may mắn.


“cô nghĩ cô đụng xe chết đi thì không cần gã vào Tống gia hay sao? Suy nghĩ thật ấu trĩ! Cô biết cô đã gây ra cái họa gì hay không hả?” – nam nhân bận vest đen âm trầm ban nãy nói chuyện với bác sĩ nhanh chóng lên tiếng. ánh mắt lạnh lung nhìn Tâm Lam. Cô như đực mặt ra không hiểu người đó đang nói cái gì, cưới gã gì ở đây, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy anh làm gì nói đến cưới gã, không lẽ những người này vì chuyện tai nạn giao thông sẵn sang nuôi cô suốt đời, cô không cần đến như vậy!



Gởi từ ứng dụng Webtretho của Meohoang221