Tôi đã từng thấy người ta đánh ghen. Một người đàn bà đẫy đà tuổi trung niên, thân hình to béo liên tục giật tóc, tát tới tấp vào mặt cô gái trẻ. Mặt bà đỏ phừng phừng như gà chọi trong cơn say tiết, miệng không ngừng chửi rủa những câu tục tĩu. Quá lâu rồi, tôi không nhớ bà ta chửi như thế nào. Chỉ nhớ là, một câu con đĩ, hai câu con điếm. Còn "con điếm" chỉ biết ôm đầu bằng hai tay, nằm co quắp cho người ta đạp, đá. Mái tóc đẹp xõa tung, quần áo rách nát nhàu nhĩ toàn bùn đất, nước mắt giàn giụa không rõ là vị đau, vì tủi nhục, vì uất hận hay vì tất cả. Xung quanh, tiếng người reo hò cổ vũ, chỉ chỏ bình luận, tuyệt nhiên không có một lời xót xa thương hại chứ đừng nói là can ngăn.


Lúc đó, tôi là một cô gái trinh trắng mười sáu tuổi, đẹp như hoa và trong sáng như thơ. Chứng kiến những cảnh thị phi như vậy, tôi chỉ khẽ nhíu mày, không khỏi có chút khinh thường cô "gái đĩ" đang bê bết dưới đất kia. Ở chốn quê mùa nơi tôi sinh ra vẫn còn phong kiến lắm. Cái chuyện ngoại tình nó tày đình như phụ nữ mất trinh. Từ bé tôi đã được tiêm nhiễm vào đầu nếp sống quê mùa cam chịu của bà, của mẹ. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, gái chính chuyên chỉ có một chồng. Cái loại đi lang chạ bị vợ người ta dạy dỗ cho là đáng lắm. Đồ lăng loàn mất nết ấy chỉ nên tránh xa, tới gần là ô uế như dịch bệnh. Cho nên, cô gái trinh trắng cao ngạo là tôi đây, lắc đầu một cái ra chiều chán ngán, ném lại một ánh nhìn khinh bỉ cho con đàn bà mất nết rồi lập tức ngẩng cao đầu đi qua đám đông ồn ào hờn ghen oán hận kia. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ ngờ rằng, có một ngày tôi sẽ được nếm trải trọn vẹn cái cảm giác đó. Cảm giác của một con đĩ nhơ nhớp bùn đen.


Tất nhiên, tôi phải trình bày một chút. Người ta vẫn thường bảo nhau : " không nghe gái đĩ trình bày", cho nên, nếu nghe không lọt lỗ tai thì xin các vị cứ coi như đang được xem hài kịch. Câu chuyện của tôi, có thể thật, có thể không thật. Tùy mọi người định liệu. Những suy nghĩ thị phi của người đời, vốn dĩ tôi đã sớm không còn quan tâm nữa. Chỉ vì mấy hôm nay, nằm dưỡng thương sau trận cuồng ghen tán loạn của một bà vợ khách hàng của tôi, tôi bỗng thấy vô cùng buồn chán, muốn viết vài dòng. Đấy, tôi lại trình bày rồi, đúng thực là chất "gái đĩ"..


Cả đời tôi chỉ yêu một người đàn ông. Là chồng tôi. Đến tận bây giờ, khi nằm trên giường bệnh không ai qua lại chăm sóc, không nhận được một lời hỏi han từ anh, tình yêu của tôi cho anh vẫn không hề sứt mẻ, vẫn tròn đầy vành vạnh như trăng rằm tuổi mười sáu. Hay chưa, làm đĩ mà lại có chồng, thế là sao đây? E rằng tôi lại phải trình bày thêm nữa rồi..


Chồng tôi là một người đàn ông tuyệt vời. Thật sự tuyệt vời. Anh yêu hết mình, chăm lo cho gia đình, không bao giờ để vợ con anh thiệt thòi. Sở dĩ tôi phải nằm đây, làm cái nghề khốn nạn này, bởi vì, anh không hề yêu tôi. Dù tôi là vợ của anh, có cưới xin đàng hoàng, dù tôi đã giở đủ trò lẳng lơ của gái bán hoa, mãi mãi anh vẫn yêu người con gái đó. Với anh, vợ anh là người anh yêu, còn cái đám cưới đàng hoàng, quan viên hai họ của tôi chỉ là cỏ rác. Trong mắt anh, khi tôi còn là một người vợ đảm đang trung trinh, hay khi tôi đã trở thành gái đĩ già mồm, đều không coi tôi là vợ.


Gửi từ ứng dụng di động Webtretho Android