Không thể yêu (Phần 1)



09:46, 19/4/2011 (GMT+7)


Blog Việt



Tiến một bước là thiên đường, lùi một bước là địa ngục


Sau khi “Không thể yêu” - Tiểu thuyết tình cảm của tác giả Giang Vũ Hạm được công bố trên mạng và đoạt giải, hiện nay tác phẩm này đã được Nhà xuất bản Nhân dân Quảng Tây xuất bản thành truyện. Bạn bè đưa cho tôi rồi bảo tôi đọc bản thảo cuốn sách, hi vọng tôi viết vài dòng khai đề. Nói thật, tôi rất ít tiếp xúc với những đề tài như thế này, hơn nữa tôi cũng chẳng quen thân gì mấy với tác giả này, nên cũng chỉ đồng ý qua loa thế thôi. Khi tôi đọc lướt xong 10 chương đầu của tác phẩm, tôi bắt đầu thấy quan tâm đến số phận của những nhân vật trong truyện, vì thế mà nó thôi thúc tôi phải đọc tiếp, đọc một mạch cho hết tập bản thảo dài cả 300.000 từ.


“Không thể yêu” miêu tả cuộc sống của một nhóm thanh niên nam nữ nơi thành thị. Bọn họ chưa từng phải chịu bất cứ một sự đau đớn nào, họ là một nhóm người vô cùng may mắn của thời đại, họ là những người đầu tiên được hưởng thành quả của công cuộc cải cách, bọn họ đều có học vấn nhất định, điều kiện cuộc sống và môi trường sống cũng rất tốt, sau khoảng một hai chục năm thì ai nấy đều có sự nghiệp và thế giới riêng của mình. Bởi thế, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong thời kỳ trưởng thành hoàn thiện giai đoạn thanh thiếu niên của họ, giai đoạn này là giai đoạn xóa bỏ những gì thuộc về tuổi bồng bột, họ tiếp nhận mạnh mẽ mọi xu hướng tư tưởng mới và hiện đại trên thế giới, trong bối cảnh văn hóa đa dạng bắt đầu du nhập vào cuộc sống, họ đều có chung một đặc điểm về tư tưởng, hành động của giới trẻ là bọn họ không thuộc về thời đại kinh tế kế hoạch cũng không mang đặc trưng của thời đại thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa.


Trong những người dạo chơi trên cái xã hội này như bọn họ, có rất nhiều người gặp chung một vấn đề khó khăn trong trải nghiệm về quỹ đạo cuộc sống, đó chính là: không thể yêu hay nói một cách khác là “tình yêu bất lực”. Những gì nên yêu thì lại không yêu, những gì muốn yêu thì lại không dám yêu, đặc biệt là sau khi phải chịu đau đớn trong tình yêu thì không còn đủ dũng khí để yêu nữa và mất đi niềm tin vào tình yêu. Ngoài việc than trách tình yêu đích thực ở đâu, bọn họ còn tự tạo cho mình một hàng rào chặt chẽ trong tiềm thức, nảy sinh cảm giác sợ sẽ phải chịu đau đớn thêm một lần nữa. Họ đã từng trải qua cảm giác trống rỗng, bối rối, mơ màng, trầm cảm, lang thang, buông xuôi và dùng rượu để kích thích, làm tê dại chính mình, tìm kiếm sự động viên và giải thoát tạm thời, thả lòng tâm hồn bồng bềnh mệt mỏi của mình. Dựa vào hiểu biết của mình về ý nghĩa cuộc sống và cảm xúc với cuộc sống quen thuộc, họ quay cuồng trong thế giới phức tạp của hôn nhân và tình yêu. Sự do dự, cẩn thận của Triệu Tiểu Manh, sự bất lực của Triệu Tiểu Lâm, trong thì cứng rắn ngoài thì mềm dẻo của Hạ Tử Kiến, sự ương ngạnh của Chu Minh Bằng, sự đa tình của Sử Đông, sự đấu tranh trong đau khổ của Châu Kiệt, sự phân tâm của Trần Tây Bình, sự tuyệt vọng trong tình yêu của Long Châu Châu và tính toán âm thầm của Trương Lộ, sự hèn hạ của Hoàng Lệ Na đều được khắc họa rất thành công qua ngòi bút tinh tế của tác giả.


Không giống như những tiểu thuyết tình cảm khác hiện nay, những nhân vật trong “Không thể yêu” dù bối rối hay mơ màng thì phần lớn trong số họ không bao giờ có ý nghĩ từ bỏ khát vọng và theo đuổi tình yêu đích thực. Khi gặp phải sự tra hỏi căn bản nhất, sâu xa nhất của đời người, họ luôn thể hiện sự chân thành, nỗ lực và hết mình, đồng thời cũng thể hiện nét tươi sáng của chân, thiện, mỹ, sự ấm áp và hi vọng. Đặc biệt là khi tự mình cần sự giúp đỡ, do mất đi người mẹ thân yêu mà trở thành đứa trẻ lang thang trầm cảm, sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người sau khi biết Triệu Tiểu Manh mắc phải căn bệnh hiểm nghèo không cách chữa trị thật khiến người ta cảm động. Cũng bởi vậy dưới ngòi bút của tác giả, nhóm nam thanh nữ tú này đều tìm thấy được tình yêu đích thực - một thứ mà họ khó khăn lắm mới theo đuổi được. Họ nói yêu là yêu, muốn yêu là yêu, dùng tình yêu chân thành để tìm thấy tình yêu chân thành. Họ đã vượt lên chính mình, vượt qua hàng rào “không thể yêu” để tìm một cái kết tốt đẹp cho mục tiêu mà mình theo đuổi. Theo đuổi hạnh phúc là bản năng chung của loài người, hạnh phúc cũng là cảm nhận tốt đẹp của con người. “Không thể yêu” cho bạn đọc thấy được rằng cho dù là thời đại ngày nay, chỉ cần chúng ta đi tìm tình yêu đích thực bằng con tim chân thành thì cuối cùng cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tình yêu nóng bỏng, tình yêu bay bổng, tình yêu sâu đậm, tình yêu triền miên, tình yêu lạnh nhạt, tình yêu đa cảm, ngay cả tình yêu giống như của Triệu Tiểu Manh, mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn yêu với một tình yêu mãnh liệt, đó chính là một lời đáp chân thực nhất của hạnh phúc tươi đẹp. Tôi nghĩ đây chính là điểm khác biệt cao quý của “Không thể yêu” so với những tiểu thuyết cùng thể loại đang thịnh hành hiện nay.


Thiên đường là gì? Đó chính là nơi tự do, hạnh phúc nhất, là nơi luôn tràn ngập tình yêu. Nếu chúng ta tìm thấy hạnh phúc thì chúng ta đã đặt chân tới thiên đường. Nếu cứ chìm đắm trong mơ màng, mông lung thì sẽ mãi mãi không thể thoát ra khỏi biển cả rộng lớn; chìm đắm trong sự đau đớn nơi địa ngục của màn đêm tĩnh lặng thì sẽ chẳng bao giờ tìm được đường đến thiên đường. Tác giả của “Không thể yêu” dù vẫn còn rất trẻ nhưng đã tích lũy được vốn kinh nghiệm cuộc sống khá phong phú. Đặc biệt là bây giờ cô đang là một bác sỹ tâm lý, điều này giúp cô hiểu sâu sắc về tâm lý con người và nắm bắt được cái nhìn đa dạng của con người về vận mệnh hơn những người bình thường khác, điều này cũng giống như dùng con dao của một bác sỹ ngoại khoa để mổ xẻ, vạch ra con đường đi từ địa ngục đến thiên đường của những thanh niên trong thời đại cuộc sống vật chất, phong lưu. Bởi vậy, “Không thể yêu” vừa mang ý nghĩa xã hội vừa mang ý nghĩa văn học.



LƯƠNG SĨ BỒI(*)



Ảnh minh họa: NetRaptor


Chương 1: Tình cảm không thể ngăn nổi


Quán bar Phong Tình, mọi người đều thích không khí nơi đây. Trong không khí lãng nạm luôn luôn cất lên giai điệu du dương êm ái của những bài hát cổ điển, một giai điệu trang nhã, thanh tao. Nơi này là địa điểm phù hợp nhất để mọi người cùng ngồi tán chuyện, cũng phù hợp để thoải mái xả hơi một trận tưng bừng. Triệu Tiểu Manh rất thích đến đây vì ở quán này có loại rượu do người phục vụ Châu Kiệt tự chế ra. Phải nói, đây là loại rượu Phong Tình mới đúng, loại rượu này do ông chủ Hạ Tử Kiến và Triệu Tiểu Manh tự nghĩ ra tên cho nó. Nó được pha từ mười mấy loại rượu khác nhau, rượu mạnh có, rượu nhẹ có, nói thẳng ra đó là một loại rượu hỗn hơp. Thế nhưng Triệu Tiểu Manh lại rất thích loại rượu này, thích sự hỗn độn của nó, thích sự lẫn lộn mùi vị của mười mấy loại rượu khác nhau, uống một hơi để rượu tan nóng trong cổ họng, sau đó để cho rượu từ trong cổ họng lan tỏa đi khắp cơ thể. À, dư vị cuối cùng này mới được gọi là hưởng thụ. Tiếc một điều là ngoài Hạ Tử Kiến và Triệu Tiểu Manh ra không ai trong quán bar muốn uống loại rượu này.


Trong quán bar lúc đêm khuya, tiếng nhạc ồn ào rồi cũng dừng lại, thay vào đó là những bản nhạc nhẹ nhàng, êm ái. Triệu Tiểu Manh vẫn ngồi trước bar uống rượu, thỉnh thoảng lại nói chuyện với anh phục vụ quầy rượu Châu Kiệt.


Một chàng trai ngồi ở góc quán đứng dậy, đi về phía quầy bar, anh đã quan sát cô gái ngồi uống rượu một mình này suốt cả buổi tối rồi, anh rất hiếu kỳ về tâm trạng của cô gái lạnh lùng, cô dường như tách khỏi thế giới của mọi người. Điều này làm nảy sinh một ham muốn đầy thách thức, nhìn bộ mặt chán ngán của những chàng trai bị cô gái có gương mặt lạnh lùng kia từ chối, anh tự nhủ phải theo đuổi đến cùng cô ta. Anh đi về phía quầy bar và nói với phục vụ bar Châu Kiệt, “cho tôi một ly rượu”.


Châu Kiệt đưa cho anh chàng một ly rượu với vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm gì, rồi lại tiếp tục công việc tỉ mỉ của mình. Giờ cũng gần đến giờ đóng cửa bar rồi, anh không muốn ở lại đây nữa. Triệu Tiểu Manh uống hết cốc bia trong tay rồi quay sang nói với Châu Kiệt: “Tiểu Kiệt, cho tôi thêm một ly “không ngăn nổi Phong Tình”. Tiểu Kiệt quay người lại, lườm cô một cái, ý muốn nói cô vẫn còn muốn uống nữa à? Triệu Tiểu Manh dùng ánh mắt để tỏ ý đã đoán được ý anh muốn nói gì, cô nháy mắt với Châu Kiệt, Châu Kiệt cũng hiểu ngay ý cô.


“Phong Tình không ngăn nổi” quả là một cái tên hay, cô gái xinh đẹp, liệu tôi có vinh hạnh được cùng cô uống một ly rượu này không?” Người đàn ông đó trông rất buồn phiền.


“Anh vẫn còn uống được nữa sao? Loại rượu này rất mạnh, nên cẩn thận một chút”. Triệu Tiểu Manh quay sang nhìn người đàn ông đó, uhm, nhìn ngoại hình cũng không tồi chút nào, tầm khoảng 40 tuổi. Xem ra anh ta cũng thuộc típ người thành đạt, nhìn cũng có chút kiêu ngạo, ánh mắt anh ta nhìn đang toát lên vẻ đầy mê hoặc.


Người đàn ông trả lời ngắn gọn: “Đương nhiên rồi”.


“Tuyệt vời!” Triệu Tiểu Manh vỗ tay một cái, “Tiểu Kiệt, rót rượu”.


Người đàn ông đó nhìn Tiểu Kiệt rót rượu bằng ánh mắt mơ màng, “đây là rượu gì vậy?”


Triệu Tiểu Manh nháy mắt với người đàn ông đó, cái nhìn đầy dễ thương. “Ha ha, làm sao mà anh biết được chứ. Đây là loại rượu mà chỉ quán này mới có, chỉ có một quán này thôi, không có chỗ nào nữa”. Ha ha, anh kiểu gì cũng chết?


Ảnh minh họa: rennied



Hai ly rượu được nâng lên, vừa lúc hai ly rượu sắp chạm vào nhau thì một bàn tay cầm lấy ly rượu của Triệu Tiểu Manh: “Cô điên rồi à? Vẫn còn uống loại rượu này sao?”


Triệu Tiểu Manh quay đầu nhìn, thì ra là Hạ Tử Kiến. “Hạ Tử Kiến, sao lần nào anh cũng làm mất hứng tôi như vậy hả?”


“Hạ Tử Kiến, anh là Hạ Tử Kiến?” Người đàn ông đó đang bực tức, bỗng chuyển sang nói bằng giọng vui vẻ lạ thường, “anh không nhớ tôi à, tôi là Trần Tây Bình?”


“Trần Tây Bình? Sao lại không nhớ anh cơ chứ? Hạ Tử Kiến vừa nhìn đã rất vui mừng, “chúng ta là bạn học mà”.


Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, vừa nhảy nhót vừa reo mừng. Triệu Tiểu Manh ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông mà cộng lại hai người họ cũng gần trăm tuổi rồi, chóng mặt quá, có cần thiết phải như thế không chứ? Cô tỏ ra không hài lòng, đập đập ly rượu xuống bàn: “Này này, các anh có biết là đang uống ở đâu không hả?”


Lúc này Hạ Tử Kiến mới định thần lại, cười với người đàn ông kia và nói: “Tây Bình, mình giới thiệu với cậu một chút, đây là người bạn tốt của mình Triệu Tiểu Manh. Đừng xem thường cô ấy nha, cô ấy là một nhà văn đấy”.


“Thật hay quá, tôi là Trần Tây Bình”. Người đàn ông đó cười và đưa tay ra chào.


Hạ Tử Kiến không muốn nói thêm lời nào nữa, cầm ly rượu lên chạm ly với Tây Bình rồi uống cạn ly rượu. Còn cô thì đang buồn chán vì bị Hạ Tử Kiến làm mất hứng uống rượu của mình.


Trần Tây Bình nhìn cô, “ha ha, thật là sảng khoái”. Rồi cũng uống cạn ly rượu trong tay.


“Tiểu Kiệt, rót thêm rượu cho chúng tôi”. Rồi kéo hai người họ ngồi xuống bàn rượu bên cạnh.


Triệu Tiểu Lâm đang làm việc ở Trung tâm Tư vấn Tâm lý Tam Diệp Thảo, cô cầm điện thoại lên gọi: “Tiểu Manh, em có biết không? Hôm nay trên tờ “Thanh niên Thành Đô” có đăng một tin nói rằng, theo dự tính của các chuyên gia thì số người mắc căn bệnh “Không thể yêu” đang phổ biến này sẽ tăng thêm 15%. Em có biết 15% là tương đương với bao nhiêu người không?”


“Chị lại gọi sớm nữa rồi. Có chuyện gì to tát lắm đâu, không thể yêu, chị thử nhìn xem xung quanh chị có bao nhiêu người thì từng ấy người mắc bệnh, không phải chị cũng thế còn gì?” Triệu Tiểu Manh nằm trên giường nghe điện thoại, cô đã bị bà chị gái lớn hơn cô hai tuổi làm cho phát tức đến nỗi muốn quát lên, lần nào gọi điện cũng rất sớm, đã bảo chị ấy bao nhiêu lần là đừng gọi điện vào buổi sáng thế mà chị ấy vẫn không nhớ.


“Chị mà không thể yêu á? Chẳng qua là chưa gặp được người mình yêu thôi”. Triệu Tiểu Lâm tin tưởng mình là không thể không có người yêu được.


“30 tuổi rồi mà chưa từng yêu thì là không thể yêu chứ còn gì nữa?” Triệu Tiểu Manh đau đầu đến mức sắp nổ tung ra.


“30 tuổi thì sao nào? Em đã yêu nhiều lần như thế, nhưng thậm chí em chẳng bỏ ra chút tình yêu nào, em mới chính là điển hình của không thể yêu”. Chuyên ngành nghiên cứu sinh của Triệu Tiểu Lâm là trị liệu tâm lý, mà căn bệnh không thể yêu này lại là đề tài làm luận án tốt nghiệp của cô. Thế nên việc cô lấy em gái mình làm đối tượng nghiên cứu tất nhiên là một bí mật.


“Bỏ đi, em không cãi với chị nữa. Em muốn đi ngủ. Không có thì giờ đâu mà tranh cãi với chị”. Triệu Tiểu Manh không còn kiên nhẫn nữa chỉ muốn mau cúp điện thoại xuống.


“Một câu cuối cùng thôi, mẹ bảo em thứ bảy tuần này về nhà ăn cơm đấy”. Lúc này Triệu Tiểu Lâm mới nhớ ra lời dặn dò ban sáng của mẹ.


Ăn cơm, đây không phải là bài học về hôn nhân sao, Triệu Tiểu Manh không thể hiểu nổi, tại sao người chị lớn hơn cô hai tuổi lại không bị mẹ nhanh chóng muốn gả đi như thế. Mà ngược lại, người đó lại là cô, phải chăng vì cô thường xuyên thay bạn trai, vì cô đã từ bỏ công việc tốt đẹp để được trở thành một người có nghề nghiệp tự do?


Đêm qua uống quá nhiều rượu, giờ đây đầu như muốn vỡ ra, Triệu Tiểu Manh chửi thầm: Triệu Tiểu Lâm đáng chết, Hạ Tử Kiến đáng chết, rõ ràng là biết khi mình uống rượu Phong Tình thì không gì có thể cưỡng nổi rồi còn bắt mình ngồi uống với hai người họ đến tận 3 giờ sáng, hại mình khó chịu cả một ngày thế này. Cô kéo ngăn kéo ra lấy hai viên thuốc nhưng trong cốc đã hết sạch nước. Triệu Tiểu Manh chửi thề một câu, rồi uống luôn hai viên thuốc mà không cần nước. Nếu được lựa chọn thì cô thà chọn uống khô mấy viên thuốc này chứ không muốn bị đau đầu cả một ngày trời.



Ảnh minh họa: cacaicaliz



Khi Triệu Tiểu Lâm đi ra khỏi nhà của giáo viên hướng dẫn luận văn Dương Đại Châu thì cũng đã 9 giờ tối rồi. Cô nghĩ, chủ đề luận văn lần này mình đưa ra không biết thầy Dương Đại Châu có đồng ý không. Thực ra mà nói, trong lòng cô cũng không có cái kết nào, rõ ràng đây là một chủ đề nhạy cảm, hơn nữa ngày nay số người mắc căn bệnh không thể yêu này ngày một nhiều. Cô tự hiểu rằng thực ra chủ đề này chẳng vấn đề gì, mà vấn đề có thể lại là ở chính cô. 30 tuổi rồi mà không yêu đương là có vấn đề thật sao? Cô lại nhớ đến lời Triệu Tiểu Manh nói lúc sáng.


Bước đi trên đường nhưng Triệu Tiểu Lâm trong lòng chất chứa tâm sự, cô không hề để ý đến chỗ ngoặt trước mặt có chiếc xe đang ầm ầm lao đến. Cho đến khi chiếc xe bấm còi inh ỏi và dừng lại ngay trước mặt, cô mới hoảng sợ nhảy lên. Một chiếc xe màu trắng chỉ cách cô có nửa bước. Triệu Tiểu Lâm vẫn chưa định thần lại sau trận kinh hồn vừa rồi thì một anh con trai thò đầu ra cửa xe quát lớn: “Đang nghĩ gì vậy hả? Bộ cô không có mắt à?”


“Anh, anh làm gì mà mắng người như vậy?” Triệu Tiểu Lâm tức đến đỏ cả mặt.


“Cô đi đứng cái kiểu gì vậy, cô xem đi cả vào phần đường xe chạy thế này”. Người con trai đó vẫn chưa chịu bỏ qua liền nói tiếp.


“Thần kinh, anh ăn phải thuốc súng à?” Triệu Tiểu Lâm không muốn chấp lời một kẻ điên như vậy, vội vàng bước vào phần đường dành cho người đi bộ.


Chiếc xe đi được một quãng xa, Sử Đông mới nghĩ ra: cô gái lúc nãy suýt đâm phải xe mình sao lại có đôi mắt quen thuộc đến thế. Không phải chứ? Cô gái này rất xinh đẹp, theo trí nhớ của mình, nếu đã gặp qua thì nhất định sẽ không quên. Đương nhiên, tính cách ở đây là ám chỉ bản tính trăng hoa của anh ta.


Sử Đông đã làm việc ở cái thành phố này 8 năm, tính từ năm tốt nghiệp đại học, trước sau cũng đã đổi trên dưới mười công việc, cùng với sự tăng lên về tuổi tác, tần suất đổi việc làm so với mấy năm trước đã giảm không ít. Bây giờ cái vị trí giám đốc maketting của doanh nghiệp nước ngoài này, anh ta cũng đã ngồi được 3 năm. Với mức lương cao như thế này, anh sẽ quyết định tiếp tục kiên trì làm công việc này. Anh không nghĩ đến chuyện yêu đương, không muốn bị ai đó quản thúc, không muốn mất đi cuộc sống tự do tự tại hiện nay. Cuộc sống của anh đang rất tự do thoải mãi, anh không muốn bị ai đó thay đổi cuộc sống hiện tại, bất kỳ ai cũng không được.


3 giờ chiều, Triệu Tiểu Manh vừa mới ngủ dậy, uống chút sữa, theo thói quen cô liền mở máy tính ra. Vừa lên mạng QQ, tin nhắn dồn dập: Đúng 9 giờ, gặp ở chỗ cũ. Tin nhắn tập thể QQ lóe lên. Đây thuộc về quyền riêng tư của mấy người bọn họ, những người đủ để gia nhập vào hội này đều là bạn bè, đặc điểm lớn nhất chính là mọi người vẫn đang độc thân. Có đủ người ở mọi độ tuổi, đàn ông đàn bà, chỉ là trong hội này có những quy định bất thành văn, chính là nam nữ độc thân trong hội này không được có bất cứ hành vi nào vượt quá tình bạn. Đây là hội quý tộc độc thân, chủ hội chính là Phi Ngư Triệu Tiểu Manh. Sau khi từ chức vào năm kia, ngày nào cô cũng đắm chìm với nghề phụ trên mạng. Vừa nhìn là Triệu Tiểu Manh đã biết Hạ Tử Kiến là một đấng đa tình. Triệu Tiểu Manh trả lời bằng một khuôn mặt tươi cười, biểu thị đồng ý. Cô thích người con trai trưởng thành này, đương nhiên không phải là sự quý mến giữa nam nữ, mà là sự quý mến khi linh hồn đồng điệu. Hoặc từ trong sâu thẳm tâm hồn Tiểu Manh, có một thứ cảm giác tôn kính và sợ hãi đối với người con trai đó.


Con mèo không ăn tanh Sử Đông quay lại trả lời: Bây giờ bận chết đi đựợc, tối nay kể cho các bạn nghe chuyện tình qua của tôi. Còn gọi là con mèo không ăn tanh, toàn thân toát lên tính cách của mèo. Sử Đông và Tiểu Manh quen nhau trong một lần bạn bè tụ tập, lần đó cả hai người đều ra sức đấu rượu, cuối cùng không ai thắng ai. Nhưng không đánh thì không quen, và cũng không trở thành bạn bè tốt như thế này. Nói chung, diện mạo và tuổi tác của hai người bọn họ là tương đương, nhưng chỉ có điều là chưa có điểm cọ sát. Theo như lời của Sử Đông thì nếu có gì với Tiểu Manh thật thì sau này không thể làm bạn được nữa rồi. Triệu Tiểu Manh là người không thể bị mất mặt, tôi không thể tìm một loài động vật chỉ dùng một nửa thân dưới để xem xét vấn đề được. Nếu thực sự như thế thì cũng tốt chứ sao, hai bên quen biết nhau cũng đã năm năm rồi. Dù là rất thường xuyên đấu khẩu nhưng cũng vẫn được coi là những người bạn tri kỷ.


Mơ màng, tỉnh mộng Tiêu Lâm trả lời: Thật ngại quá, tôi không thể đi được, cục cưng Manh Manh, tối nay tôi không thể tới được, hôm nay tôi phải đi cùng chồng tôi, anh ấy vừa đi công tác về rồi, giấu là mai mới về.


Thôi bỏ đi, vậy là biết con người này chẳng có chút tinh thần gì cả. Tiêu Lâm là cô gái mà lần trước Triệu Tiểu Manh gặp khi đến công ty bọn họ phỏng vấn. Có lẽ cô ấy là ngôi sao nổi bật giữa những mỹ nữ, nên khi hai người vừa nhìn thấy là đã như vốn là bạn tốt rồi. Rất lâu rồi, cô gái 35 tuổi Tiêu Lâm này cũng đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhanh đến mức cô không còn nhớ nổi hình dáng người chồng của mình nữa. Người tình hiện giờ của cô chính là ông chủ công ty cô làm. Đó là một người già đến mức chuyện rụng răng cũng là bình thường, chỉ cần muốn gì được nấy là được rồi.


Trong căn hộ hai phòng nhỏ xinh của Tiêu Lâm tràn ngập mùi vị lãng mạn của tình yêu, chiếc bàn ăn trong phòng khách bừa bộn, lối đi vào phòng ngủ rải rác quần áo nam, nữ.


Vài năm trước, sau khi ly hôn Tiêu Lâm đã nghĩ thông rồi, vứt bỏ cái thiên trường địa cửu ấy đi, nói gì thề non hẹn biển, nói gì mãi mãi không thay lòng. Những người đàn ông yêu đến mức điên dại, chết đi sống lại cũng không thể thắng nổi sự mê hoặc trước mắt. Sau khi kết hôn mới không đầy ba tháng thì người đàn ông đã ngoại tình. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tiểu Lâm sau khi biết chuyện là phỉ nhổ vào mặt người đàn ông khóc lóc đau khổ đó. Cô không thể hiểu được, đây không lẽ là người đàn ông mà cô bất chấp cả việc từ bỏ mối quan hệ với gia đình cũng phải lấy bằng được hay sao?


Buổi tối hôm Tiêu Lâm nhận được tờ giấy ly hôn, thì cô đã ở cùng với Vương Tân Sinh trong chính căn phòng tân hôn mà cô vừa kết hôn chưa đầy ba tháng. Vương Tân Sinh là cấp trên trong công ty cô, ngay từ khi mới bắt đầu công việc cô đã biết người đàn ông này có ý không bình thường với cô, chỉ có điều cô vẫn giữ cách nhìn hiện nay xem ra tình yêu là thứ không đáng trân trọng, bởi vậy cô đã từ chối trở thành người tình của ông. Cuối cùng thì cô cũng nhận ra mình đã sai, đã quá sai rồi. Chỉ có điều cuộc sống như thế này liệu có phải là điều mà cô cần không? Chính cô cũng không biết nữa…


(Còn tiếp…)


(*) Hiện đang là cố vấn Ủy ban Quốc hội thành phố Nam Sung tỉnh Tứ Xuyên, hội viên Hiệp hội Nhà văn tỉnh Tứ Xuyên, Phó chủ tịch Hiệp hội Nhà văn thành phố Nam Sung tỉnh Tứ Xuyên. Ông đã từng là Bí thư Huyện ủy huyện Nam Bộ tỉnh Tứ Xuyên, Viện trưởng Viện Kiểm soát Nhân dân thành phố Nam Sung, Phó chủ tịch Ủy ban Thường vụ Quốc hội tỉnh Nam Sung