CHƯƠNG 1: White Christmas



Đêm xuống, tiệc Giáng Sinh tại phủ thống đốc bang cũng mở màn. Rượu bắt đầu chảy, nến thơm hương vanilla và quế phảng phất khắp phòng, tiếng nói tiếng cười râm ran, và ban nhạc thính phòng của hải quân cũng bắt đầu tấu lên vài bài nhạc nền Giáng Sinh. Nhìn quanh quất chẳng thấy người quen, cũng chẳng ai để ý đến tôi. Tốt, tôi tự nhủ. Làm khán giả thích hơn làm hơn diễn viên chính, lúc nào cũng bị áp lực dưới spot light, bị nhòm ngó, bị soi mói đến tận những ý nghĩ thầm kín. Làm khán giả, tôi được tự do gần như tuyệt đối. Và tôi thích cái ý nghĩ ấy.



Đôi giày cao gót màu cam đất bắt đầu hoạnh họe đôi chân đáng thương của tôi, có lẽ vì nó bị bỏ bê quá lâu không được đụng đến nên giờ đây đang hờn trách tôi chăng? Tôi lặng lẽ mỉm cười bâng quơ …



I’m dreaming of a white Christmas … just like the one I used to know …



Tôi nhép miệng hát theo người nhạc công đang đánh đàn piano solo trên bục. Ly vang đỏ bắt đầu làm họng tôi nóng ran, tan chảy hết những buốt giá trong lời bài hát. Bỗng cả phòng tiệc ồ lên phấn khích, tôi đưa mắt nhìn quanh không biết việc gì đang xảy ra. “Tuyết bắt đầu rơi! Ah, bài hát có hiệu ứng rồi, well done!” – giọng một ai đó mừng rỡ vang lên như trả lời câu hỏi của tôi.



“May your days be merry and bright … and may all your Christmases be white …”


Ban nhạc bắt đầu chuyển sang những giai điệu hùng tráng của quân đội, ồn ào hơn, náo nhiệt hơn, khách mời cũng phải gào to hơn vào tai nhau, buổi tiệc đang đến cao trào. Tôi hơi nhức đầu, đôi chân cũng bắt đầu tê dại vì đôi giày hay quấy phá kia. Những gì chị phụ nữ đang trò chuyện cùng tôi đang nói, tôi hầu như không thể lĩnh hội được nữa. Đầu cứ choáng váng, mắt hơi hoa lên, tim đập loạn xạ. Đừng, đừng, không được xảy ra vào lúc này nhé. Nơi đây không có chỗ để nằm gác chân lên cao như ở nhà bạn trong lần tiệc tùng nọ đâu nhé … Rồi chị ấy cáo từ để đi gặp vài vị khách đặc biệt nào đó, tôi mừng rơn, lảo đảo lẻn ra ngoài. Hơi lạnh cuối năm phả vào mặt, vào tay và nhất là vào đôi chân lạnh cóng. Rùng mình. Mặc kệ, tôi cần tí không khí của tự do, của riêng tôi. Gió mơn man thấm đẫm vào từng hơi thở, mang theo hương vị quế, hồi, vanilla của đêm Giáng Sinh quyện cùng mùi gỗ mục và nhựa thông mộc mạc. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật dài …



- Nhắm mắt trong khi đang chóng mặt và chót vót trên giày cao có thể bị ngã đấy!


- ???


- Xin chào, tôi là B.



Một phút im lặng chết chóc.



- Cám ơn anh đã cảnh báo! Tôi rất ổn.


- Có thật không đấy?


- !!!


- Xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền. Chào cô!



Người đàn ông trong bộ quân phục hải quân trắng muốt, lưng quay về phía ánh đèn giở nón ra, hơi nghiêng mình, rồi quay lưng bước về phía khu nhà tiệc. Được vài bước, anh ta dừng lại.



- Cô không có ý định giữ tôi lại à?


- Tại sao tôi lại phải níu kéo kẻ phá rối nhỉ? Đùa thôi, anh không phải đi nếu không thích.


- Nhưng cô có thích tôi ở lại không?


- …


- Im lặng nghĩa là đồng ý?


- Tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt anh, kẻ phá rối ạ.



Tự nãy giờ, anh ta vẫn đứng ở phần tối của khu vườn, nhưng tôi hơi ngờ ngợ. Thôi đúng rồi, đó là tay nhạc công chơi piano trong ban nhạc. Anh ta trông cũng giống một người phục vụ ở trong ấy, hình như anh ta có mang hai ly champagne cho tôi và chị phụ nữ khi nãy.



Một nhạc công hải quân kiêm phục vụ ẩm thực? Anh ta là ai nhỉ?