Những buổi tối im vắng, nằm trên tầng áp mái của một căn nhà cổ đã có hàng trăm năm từ thời Pháp, tôi thường có cảm giác rất nhớ nhà. Tưởng như đây là một tổ chim câu cúc cu khổng lồ và tôi là con chim bồ câu cô độc sống loi lẻ một mình…


R2DQsSTdQNs



Tôi có một cái đèn cũ kỹ, chẳng biết được sản xuất từ đời nào vì mọi nhãn mác đều đã mờ. Tôi tìm được nó trong một lần đi ngang khu phố chuyên bán đồ cổ, thấy thích và vào hỏi mua với cái giá không hề rẻ so với một sinh viên nghèo như tôi. Tôi treo nó ở cửa sổ. Cứ mỗi tối, tôi lại bật nó lên và nhìn ngắm say mê như một kẻ nô lệ mê đắm một nữ hoàng.



Tôi nhớ lúc tôi đem cái đèn này về, Hòa đã nhăn nhó: “Phí tiền quá, ở trọ trên tầng áp mái như thế này mà mua chi cái đèn tốn kém!”. Hòa, bao giờ cũng thế, hay càu nhàu trước những việc làm của tôi, tuy nhiên chưa bao giờ Hòa quay lưng với tôi cả. Nhớ có lần, tôi quyết định vơ vét hết số tiền ít ỏi của mình và cả của Hòa để chơi chứng khoán. Lúc ấy thì chứng khoán rầm rộ lắm chứ chưa hẩm hiu như bây giờ.



Hòa chỉ khuyên: “Suy nghĩ kỹ đi, có khi mất trắng đấy! Tao tôn trọng quyết định của mày…”. Dĩ nhiên là tôi vẫn làm, tôi thắng liên tiếp, và tiếp tục lao vào say sưa. Rồi chứng khoán sụt thê thảm. Hòa vẫn không hề trách móc tôi dù trong số đó có hơn 70% là tiền tôi mượn của nó. Rồi những lần tôi bệnh nặng, cũng một tay Hòa chăm sóc và lo chi phí cho tôi mà chẳng hề tính toán gì. Tôi ái ngại, Hòa lại bảo Hòa có đi làm nên có tiền, khi nào tôi đi làm thì trả lại… Tôi biết cái mà tôi nợ Hòa không chỉ là tiền.



webtretho



Từ cánh cửa sổ phòng tôi nhìn ra ngoài, những nóc nhà nối tiếp nhau, nhấp nhô như những đợt sóng hóa đá. Trong đầu óc của tôi, mọi thứ sống cô đơn, chờ đợi, rồi cũng có ngày hóa đá… Tôi cũng đang cô đơn và chờ đợi. Nhưng không hề biết rõ mình chờ đợi cái gì…



Hòa bây giờ không còn ở đây nữa. Nhiều lúc, tôi cũng không thể nào nghĩ rằng sẽ có lúc tôi sống ở nơi này mà không ở cùng với Hòa, một người bạn quá thân mà tôi nghĩ đi tìm cả đời cũng không thể tìm thấy được người thứ hai tốt hơn thế.



Tôi cũng không biết vì sao tôi lại có thể chơi thân với Hòa. Chúng tôi học chung trường với nhau từ thời cấp II nhưng khác lớp. Lúc đó tôi khá nổi bật, còn Hòa cũng được nhiều người biết đến vì có nét đẹp rất lạ, nhưng lập dị, lúc nào cũng ù lì, ít nói.



Rồi chúng tôi cùng đậu một trường đại học, cùng học chung lớp rồi ngồi cạnh nhau, dần dà tôi và Hòa thân nhau khi nào chẳng rõ. Hòa không hề lạnh lùng và lập dị như vẻ ngoài mà là một người bạn rất tốt. Tôi có cảm tưởng như tôi và Hòa đã thân nhau từ rất lâu. Rồi chủ cũ yêu cầu tôi tìm chỗ ở mới, vì căn nhà đó bà sắp bán đi. Thế là Hòa bảo về ở cùng với Hòa, chính là chuồng câu cũ kỹ thân thương này.



Ở chung, tôi và Hòa càng thân hơn. Hòa có cuộc sống rất khác tôi, ít tiếp xúc bạn bè, không thích nơi ồn ào, không thích những sở thích của mọi người trẻ khác thích. Hòa hay đi cà phê một mình, làm gì cũng một mình. Bạn bè của Hòa là ai ngoài tôi, tôi cũng không rõ. Nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ Hòa nói về chuyện tình cảm của Hòa cho tôi nghe. Còn những chuyện của tôi thì không có gì Hòa không biết.



Như chuyện tôi nhiều lần thất tình. Những mối tình vụn vặt thời sinh viên cũng đủ làm tôi nhiều lần đau. Và những khi ấy, người duy nhất tôi có thể chia sẻ chỉ có thể là Hòa. Nó chở tôi đi dạo, đi nhậu, rồi tối về, tôi lại khóc rưng rức như một đứa trẻ. Tôi hỏi nó vì sao con người lại phải yêu, rồi tại sao phải có sự chọn lựa này hay chọn lựa khác… Nó chỉ cười, không đáp lại lời tôi. Mắt Hòa buồn vời vợi… Mãi sau này tôi mới hiểu ánh mắt buồn vời vợi đó khi Hòa ở gần tôi.


Hòa có thói quen xấu là thức rất khuya, hoặc thường thức giấc lúc nửa đêm. Nó ngồi ở cửa sổ mà tôi vẫn quen gọi là lối vào chuồng câu, đốt thuốc liên tục, vẻ mặt trầm ngâm. Có không ít lần tôi hỏi Hòa có chuyện buồn gì cứ nói, nhưng Hòa lắc đầu, bảo khi nào cần nói thì sẽ nói.



Và khi Hòa đi, tôi lại thường ngồi ở đó, châm một điếu thuốc ngắm nhìn cái đèn phả từng bụm khói. Rồi chợt nhớ những khi Hòa nổi hứng, sẽ lấy cây harmonica ra thổi. Tôi rất thích nghe tiếng kèn Hòa thổi, buồn và đẹp, cũng giống như con người của Hòa.



webtretho



Thiên xuất hiện như một cơn gió mới, mang đến cho tôi nhiều điều kỳ thú. Lúc ấy tôi và Hòa vẫn còn ở cùng nhau. Thiên học chung với tôi lớp đàn guitar. Nhưng chúng tôi không nói chuyện gì nhiều với nhau, chỉ tập trung vào những sợi dây đàn và bàn tay của thầy giáo. Chỉ đôi lần, khi tay tê cứng vì mỏi buông xuống, nhìn sang thấy Thiên vẫn đang cắn răng kiên nhẫn bấm. Bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn, Thiên chỉ nở một nụ cười.



Đến tận tuần học thứ 3, khi ra về, Thiên chợt kéo tay tôi và hỏi: “Cà phê không?”. Tôi gật đầu.



Đó là quán cà phê nhỏ, có cây đàn piano ở góc quán. Thiên nói với tôi: “Em tặng anh một bản nhạc, xem như kỷ niệm lần đầu chúng ta đi chơi với nhau nhé!”.



Thiên đàn hay khiến tôi càng như bị mê hoặc. Hình ảnh Thiên suốt ngày ám ảnh tôi, thay thế cho tất cả những nỗi buồn về sự ra đi của Hòa. Rồi chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau hơn.



– Chúng ta yêu nhau nhé!



Tôi khá ngạc nhiên vì Thiên lại mạnh dạn mở lời trước với tôi. Dĩ nhiên tôi rất vui mừng vì lời yêu cầu đó và đồng ý ngay. Quen nhau được gần một tháng hơn, Thiên nói với tôi: “Chúng ta hãy sống thử cùng nhau”. Lời đề nghị đó làm tôi suy nghĩ mãi. Tôi từng quen nhiều người nhưng chưa bao giờ sống thử.



webtretho



Tôi kể về Thiên cho Hòa nghe. Hòa không nói gì, bảo tùy tôi thôi, trước đây Hòa vẫn sống một mình. Hòa cười nhạt:



– Con người rồi cũng phải có lúc đứng trước lựa chọn này hoặc lựa chọn khác! Cứ lựa chọn đi rồi lại bước tiếp…



Mấy đêm liền, tôi cứ trằn trọc mãi, nếu sống thử cùng Thiên, tôi sẽ không còn ở chung với Hòa nữa. Tự nhiên lại thấy mình ích kỷ nếu chọn lựa người yêu và để Hòa ở lại.



Hôm ấy, tôi đi học về, chị tạp hóa thuê tầng dưới hỏi: “Hòa dọn đi rồi, nó gửi lời chào chị… Sao em không về tiễn nó! Thấy nó có vẻ rất vội”.



Chỉ cần nghe có thế, tôi đã chạy như bay lên tầng trên. Mở toang cửa và nhận thấy Hòa chỉ mang đi những thứ quan trọng như quần áo, laptop… Những thứ linh tinh khác Hòa đều để lại.



Vừa lúc đó thì điện thoại báo có tin nhắn. Là của Hòa. “H. nghĩ H. nên ra đi. An cứ làm những điều mà An cảm thấy hạnh phúc. H. chỉ sợ ở lại lâu thêm, H. không thể nào dằn được nữa tình cảm của mình với An. H. sẽ đi xa, và tìm chính mình ở đó. Chúc An hạnh phúc”.



Tôi run run đọc đi đọc lại tin nhắn của Hòa nhiều lần. Tôi bấm nút gọi lại cho Hòa nhưng chỉ còn tiếng ò í e vô nghĩa. Ngực trái tôi như có ai đang bóp nghẹt. Tôi không hiểu cảm giác đó gọi là gì. Tôi bắt đầu nhớ lại tất cả những gì mà Hòa đối với tôi trong khoảng thời gian qua, từ việc quan tâm chăm sóc, đến ánh mắt buồn vời vợi mỗi lần tôi đề cập đến chuyện tình cảm của Hòa, và cả thói quen đốt thuốc lúc nửa đêm. Nước mắt tôi hốt nhiên chảy ra không ngừng.



webtretho



Hòa đã làm hồ sơ bảo lưu ở trường từ lúc nào tôi không rõ. Đi học nhưng nhìn chỗ cạnh bên không còn Hòa nữa, làm lòng tôi cảm thấy trống vắng vô cùng.



Và từ hôm Hòa dọn đi đến giờ, vẫn không hề có thêm một tin nhắn nào cho tôi. Tôi cũng không biết nếu có nhận được tin nhắn khác của Hòa thì sẽ phải đáp trả cái gì.



Sự biến mất của Hòa làm lòng tôi hẫng hụt đi cũng không hiểu vì sao. Vì phải rời xa một cái gì vốn dĩ đã quá thân thuộc với mình, vì mất đi một người bạn, hay vì một điều gì khác nữa. Chỉ biết rằng những chiều ngồi một mình trong căn phòng này, tôi thực sự rất nhớ nó. Một nỗi nhớ cồn cào, day dứt, lạ lùng.



Từ ngày Hòa đi, Thiên cũng hay lên thăm cái chuồng câu của tôi. Sự có mặt của Thiên ít nhiều làm cho tôi cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng từ bao giờ, tôi lại có thói quen thức khuya hoặc thức giấc nửa đêm, ngồi đốt thuốc ở cửa sổ. Thiên bảo đừng ở lại nơi này nữa. Tôi không đáp, trong đầu là một sự trống rỗng vô nghĩa.



webtretho



Tôi quyết định rời khỏi chuồng câu. Nơi tôi đã có quá nhiều kỷ niệm giữa tôi và Hòa. Tôi chấp nhận lời đề nghị của Thiên.



Chúng tôi sẽ sống thử cùng nhau ở một nơi khác, có thể không đặc biệt như cái chuồng câu này, nhưng chắc chắn nơi đó sẽ không có dáng dấp của Hòa. Nơi mới sẽ đẹp hơn, hiện đại hơn, và quan trọng hơn là có Thiên ở đó. Hòa thì vẫn chỉ là Hòa, là quá khứ mà thôi.



Và cả hai sống với nhau như vậy cho đến khi ra trường, và tìm được một việc làm ổn định. Nhiều lúc tôi cũng không nghĩ là Thiên và tôi có thể giữ được mối quan hệ này lâu đến thế khi không ít lần chúng tôi có những bất đồng.


Một ngày, Thiên nói với tôi Thiên muốn kết hôn. Cũng giống như cái ngày Thiên đề nghị cả hai quen nhau, rồi về sống thử cùng nhau. Thiên đã hai bốn. Và thời gian sống thử cũng đủ để Thiên biết được tôi là một chàng trai tốt mà Thiên có thể nương tựa.



Thực sự, sống với nhau ngần ấy thời gian, tôi đã xem Thiên như vợ của mình. Nhưng trước yêu cầu kết hôn của Thiên, lòng tôi lại đột nhiên có một cái gì đó rất khó gọi tên. Hình ảnh Hòa hiện ra trong đầu mà tôi cũng không biết vì sao. Thời gian qua, Hòa gần như đã là một cái gì rất mờ nhạt. Tôi ngần ngừ không trả lời. Thiên nhìn tôi, hỏi lại:



– Anh không muốn kết hôn cùng em sao?


– Không phải… Chỉ là anh hơi bất ngờ… Anh chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này!


– Thế thì bây giờ anh hãy bắt đầu chuẩn bị tâm lý đi! Em đã nói với mẹ rồi, mẹ em cũng đã đồng ý…



Tôi không nói gì, tôi ậm ừ, bảo là cho tôi chút ít thời gian. Rồi tôi rời nhà ngay khi vừa về tới. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại làm vậy. Tôi còn nhớ ánh mắt buồn bã của Thiên nhìn tôi trước khi tôi rời đi.



webtretho



Tại sao tôi lại ngần ngừ trước lời đề nghị đó của Thiên? Tại sao tôi lại nghĩ đến Hòa sau bao nhiêu năm gần như quên lãng? Cảm tưởng như Hòa chưa bao giờ bị lãng quên trong tôi, mà đó chỉ là một chuyện buồn mà tôi không muốn nhắc đến và cố tình không nghĩ đến.



Tôi đã đi qua rất nhiều con phố. Và không hiểu sao tôi lại trở về chuồng câu năm nào như một sự vô thức. Khi dừng xe lại thì thấy mình đã đứng ở đó. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Vẫn màu vôi vàng quen thuộc cùng những khung cửa gỗ nhạt màu cũ kỹ. Tầng bên dưới có vẻ chị Hương bán tạp hóa ngoài chợ vẫn còn thuê vì nhìn vào trong tôi thấy rất nhiều hàng hóa dự trữ.



Tôi bước từng bước lên chiếc cầu thang quen thuộc. Cảm giác thân quen như chưa hề có cuộc chia ly nào. Vẫn tưởng như hai năm qua không hề diễn ra, tôi vẫn đang sống ở đây. Khi bước lên đến tầng trên – chuồng câu quen thuộc của tôi, tim tôi đập nhanh vì biết rằng có người đang sống ở đây. Mấy loài hoa tôi từng thích giờ được trồng trước cửa rất tươi tốt. Người biết được điều này thì chỉ có một người. Tôi hồi hộp gõ cửa.



Cánh cửa bật mở. Tôi lặng người. Người đối diện tôi cũng lặng đi. Là Hòa. Tôi nhận ra Hòa ngay dù giờ Hòa đã có nhiều thay đổi so với ngày xưa. Cả hai nhìn nhau mà chẳng ai nói được lời nào. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu điều tôi cần nói nhưng chẳng hiểu sao cứ nghẹn ứ ở cổ.



Tin nhắn Hòa gửi cho tôi năm nào như in lên giác mạc: “Hòa sẽ đi xa, và tìm thấy chính mình ở đó!”.



Đứng trước mặt tôi lúc này vẫn là người bạn của tôi, mang nét đẹp hiền lành, chỉ khác là bây giờ đó là một cô gái…



Nguyễn Huy Cường