Chẳng hiểu dạo này mợ ấy học từ đâu mà sáng nào cũng bắt con phải uống một muỗng chanh đào mật ong. Cái thứ nước sệt sệt đăng đắng nàng làm nó không có màu vàng tươi như mình thấy trên facebook mấy em bán online, mà nó đục đục, đen đen...
Đã thế, mới ngâm có tháng trước, tháng này mợ đã cho thằng bé uống. Sáng nào con cũng khóc váng nhà. Thằng lớn 4 tuổi nhất quyết không chịu uống, thì mợ ấy dọa nạt, ép buộc. Thằng bé mới có 14 tháng uống xong phun phì phì, mợ tức lắm nhưng chẳng làm gì được. Làm thế nào được cái thằng người mới 14 tháng tuổi chưa biết sợ là gì? Đã thế, thỉnh thoảng, mợ lại khuyến khích: “Hay là bố nó cũng uống đi, chứ ba bố con chúa ốm vặt”. Dạ thôi, mợ cho em xin, em uống thử rồi nó đắng nghét là đắng. Tội nghiệp con tôi!
Từ bây giờ, bất cứ hoạt động nào của ba con mình cũng nằm dưới sự kiểm soát của mợ ấy... (Ảnh: Internet)
Tối, khoảng thời gian thoải mái nhất của cả nhà, mợ bắt ba cha con cất hết cả iPad, máy điện thoại thì để chế độ rung, tắt tivi, máy tính… Mợ xách ra mấy cuốn truyện thiếu nhi rồi đọc cho con nghe, bắt chồng trông ông tướng bé. Nhưng ông bé vốn quấn mẹ, nên mợ vừa đọc truyện cho thằng lớn, vừa chống trả sự xông pha của thằng bé. Một hồi sau, nghe tiếng giấy loạt soạt quay lại thì ôi thôi ông bé đã xé mấy mấy trang truyện tranh. Trong khi đó ông lớn bắt đầu nhèo nhẽo: “mẹ ơi, mẹ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ đi mẹ”. Hí hí, cuốn truyện cổ Andersen của mợ làm gì có cô bé quàng khăn đỏ? Thằng bé thì mới nghe truyện này trên lớp, nên cứ ỉ ôi bắt mẹ đọc. Mợ tức quá gào lên: “Dep, dẹp hết, không truyện triếc gì hết. Tôi mệt lắm rồi, các ông để cho tôi yên!". Thế rồi mợ vùng dậy, cầm iPad bước vào phòng ngủ đóng cửa cái rầm cấm tiệt ko đứa nào bén mảng. Ba cha con lại lôi xe điều khiển ra chơi, nô đùa ầm ĩ. Thỉnh thoảng, mợ giả vờ ra ngoài uống nước, mợ liếc ba cha con cháy hết cả quần.