Tôi không phải một kẻ phát cuồng với công việc nhưng tôi thích cảm giác mình bận tối mắt, tối mũi với công việc. Tôi thích làm nhiều công việc cùng một lúc để luôn cảm thấy bận rộn, cảm thấy mình có ích. Đó chính là lý do mà tôi luôn có những công việc cộng tác viên, bán thời gian khác ngoài công việc chính thức!

Không phải một thanh niên startup nhưng chắc chắn là một thanh niên đang trên con đường lượm nhặt từng chút kinh nghiệm làm việc, kinh nghiệm sống từng ngày! Mỗi ngày trôi qua, tôi ý thức được mình đang dần trưởng thành hơn lên rất nhiều! Điều đó chẳng phải rất tốt hay sao? Và tôi vẫn không ngừng cố gắng hoàn thiện bản thân!

Có lần khi nói chuyện với chủ tịch công ty trước khi ra về tôi đã hỏi bác rằng: "mỗi ngày bác làm việc khoảng bao nhiêu tiếng ạ?". Bác mỉm cười hiền từ trả lời: "từ hơn 30 năm nay ngày nào bác cũng đến công ty lúc khoảng 6h sáng và về nhà khoảng 21h, những ngày đầu thành lập công ty bác nhiều khi ở lại công ty làm việc suốt đêm không về nhà và chẳng có cái gọi là ngày nghỉ. Cuối tuần vẫn làm việc bình thường, chỉ có nhân viên của bác nghỉ thôi. Bây giờ tuy đã qua hơn 30 năm rồi nhưng bác vẫn thấy yêu công việc như thế. Ngày nào đi làm bác cũng thấy rất vui vẻ!". Lúc đó, tôi chỉ biết trợn tròn mắt lên mà thán phục! À mà không, đúng ra là xấu hổ nhiều hơn! Cảm thấy bản thân vẫn còn quá lười biếng!

Ngày trước, con bạn tôi lúc nào nó cũng nhảy dựng lên mỗi khi nó muốn rủ tôi đi ăn hàng, tám chuyện! tôi nghe cái điệp khúc: "mày cuồng việc à con dở kia, mày làm lắm thế làm gì? kiếm cho lắm tiền vào rồi không có thời gian tiêu thì kiếm làm cái gì? sao mày ôm đồm lắm thế?....bla..bla...". Đại loại lúc nào nó cũng phản bác việc tôi làm việc nhiều! Thi thoảng tôi vẫn hẹn hò cùng nó, mỗi lần gặp nhau nó tuyệt nhiên không nói gì về công việc, cũng không than vãn, trách móc gì tôi hết. Đơn giản là nó hiểu: tôi thích làm việc, thích cảm giác bận rộn, không phải ham mê tiền bạc và chỉ thế thôi! Nên thế, nó chỉ kêu gào cho bõ ghét chứ nó vẫn hết mực quan tâm tôi. Thật tốt khi có được cho mình một kẻ tâm giao!

Nhớ lại khoảng thời gian cuồng việc đỉnh điểm là khi tôi làm việc mỗi ngày khoảng 15h liên tục trong 3 tháng không một ngày nghỉ! Lúc đó cũng chẳng cảm giác gì là mệt mỏi, tại thích, vui! Thế nên cũng không để ý cơ thể bị quá tải, thể trạng suy yếu, thêm cái mục lười ăn chỉ uống uống và uống 1 vài loại nước hạt hay nước ép gì đó qua ngày là chính! Cơ thể có chút suy nhược, nhan sắc lúc đó nói như nào được nhỉ? Những đứa đồng nghiệp thì bảo: "gầy sướng thế!" - tại tụi nó béo mà, tập hoài đâu có giảm cân nào được đâu nên nó thấy mình gầy nó thèm!

Thế nhưng mà bố tôi lại miêu tả nhan sắc của con gái rượu của ông là: mắt trố , tai vểnh, da nhăn nheo! Nghe có kinh không cơ chứ! - Đó chính xác là miêu tả con cờ hó chứ còn gì nữa! Nghĩ lại lại thấy tức á! Lúc đó người lôi tôi ra khỏi tình trạng báo động đó chính là mẹ!

Suốt ngày làm việc tối tăm mắt mũi, lúc mở mắt ra thì cũng là lúc bố mẹ chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ rồi còn đâu! Vì thế mà vài tháng cũng không liên lạc gì về nhà. Chẳng hiểu sao lúc đó cũng không thấy nhớ nhà luôn! Kỳ lạ thật chứ! Thi thoảng bố mẹ gọi lúc đang làm việc nên chỉ nhắn tin lại cho mẹ là: con đang giờ làm, con sẽ gọi lại sau ạ! Thế rồi công việc lại cuốn đi, lại không liên lạc về nhà!

Mãi cho đến một buổi trưa, bỗng dưng giữa trưa mọi người đang nghỉ, tiếng điện thoại của tôi vang lên, là mẹ đang gọi video call. Tôi vội vàng chạy sang phòng họp để nghe vì sợ làm phiền mọi người nghỉ trưa. Màn hình vừa kết nối, đập vào mắt tôi là hình ảnh thân thương của 2 con người mà đã rất lâu rồi tôi không được ôm ấp, nũng nịu! Vẫn căn phòng ăn quen thuộc, không gian ấm cúng, bố ốp hết gạch men xanh lên tường dịu mát. Bàn ăn có 6 ghế, nơi mà cả nhà tôi vẫn quây quần bên nhau mỗi giờ ăn uống. Quy định của bố tôi là lúc ăn không xem ti vi để tránh mất tập trung, thay vào đó cả nhà có thể trò chuyện cùng nhau!

Hôm đó, khi mẹ tôi gọi, không gian xung quanh vẫn vậy thôi, chỉ có điều không khí nó khác xa với những gì mà tôi đã nghĩ! Căn phòng ăn rộng rãi bỗng chốc trở nên trống trải bởi 2 con người lọt thỏm giữa bộ bàn ăn bằng gỗ 6 ghế ấy! Phải rồi, chúng tôi đã lớn, mỗi đứa một con đường, đứa đi học, đứa đi làm, đâu có còn mãi ở nhà để ngồi ăn cơm cùng bố mẹ như ngày trước được! Có lẽ bố mẹ buồn lắm!

Nhưng thứ khiến lòng tôi thắt lại chính là sự sơ sài, đơn giản đang bày trên bàn ăn! Một bát cà muối, một đĩa rau muống luộc, một bát nước rau dầm sấu và một chén nhỏ có vài miếng thịt ba chỉ rang mắm tôm (nó là mắm tép nhưng chỗ tôi, người ta gọi là mắm tôm đó! loại mắm được ngâm từ những con tép, tôm nhỏ xíu màu đỏ, sền sệt). Bố thích món thịt ba chỉ rang mắm tôm đó nhưng mua mắm tôm ở ngoài sợ người ta làm không đảm bảo nên mẹ đã ngâm cho bố vài hũ mắm cất kỹ trên gác xép! Trên đó còn có cả tương ngâm, mơ ngâm và vài bình rượu ngâm các loại khác nữa. Mẹ tôi muối dưa, muối cà đỉnh lắm, đi đâu cũng nhớ món cà, món dưa vì chẳng tìm ở đâu được vị đó cả! Tất cả đều là mẹ chiều sở thích của bố thôi. Còn tôi thì ghét cay ghét đắng mùi mắm nên khi nào tôi vắng nhà, mẹ sẽ làm món đó cho bố ăn. Tôi có lẽ cũng bị lây tính lọ mọ ngâm ngâm các thứ các thứ của mẹ từ bao giờ chẳng hay!

Bữa cơm của 2 người đạm bạc trái ngược với lúc chúng tôi về nhà! Nào gà, nào cá, nào bò, nào ngan...Tôi không thích thịt vịt còn cả nhà lại thích ăn! Tôi nhớ mỗi lần cả nhà ăn vịt là mẹ sẽ mua riêng cho tôi một miếng thịt gà nho nhỏ để ăn riêng! Điều ấy tuy nhỏ nhặt nhưng cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ tìm được ai tỉ mỉ và chu đáo đến như mẹ! Nhìn vào bàn ăn, lòng tôi thắt lại! Bố mẹ đã cố gắng vất vả cả cuộc đời để lo cho chúng tôi rồi, giờ đây khi mà chúng tôi đã lớn họ vẫn giữ nếp sinh hoạt chắt chiu như vậy! Mỗi khi chúng tôi trở về thì mâm cơm lại được mẹ chuẩn bị hết sức thịnh soạn, còn khi không lại bình dị đến mức khiến cho kẻ làm con cảm thấy xót lòng!

Tuy vẫn biết không phải chỉ vì tiết kiệm mà bố mẹ ăn uống như vậy. Bố vẫn thường bảo: có 2 ông bà ăn uống đơn giản, nhẹ nhàng thôi, nào chúng mày về thì cả nhà lại tưng bừng, chứ giờ có làm ra cũng đâu có ai ăn, 2 ông bà ăn đáng bao nhiêu, sao hết được!

Thoáng chốc thấy mình vô tâm kinh khủng! Cuộc gọi vẫn tiếp tục, vẫn cười vẫn nói mà sao cứ thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng. Bố mẹ nào có trách móc con cái vô tâm bao giờ, chỉ có con cái càng lớn càng dại, càng tự tách mình ra khỏi bố mẹ! Thứ bố mẹ cần ở ta đâu phải mâm cao, cỗ đầy, quà cáp đắt tiền? Nhiều khi chỉ là câu hỏi thăm đơn giản, vu vơ. Thời gian là thứ đáng sợ, nó mang đến cho chúng ta những thứ chúng ta muốn nhưng cũng có thể mang đi những thứ mà chúng ta trân quý! Tuổi tác in hằn lên cơ thể gầy guốc, lên mái tóc và từng nếp nhăn của bố mẹ. Chỉ có ta là cứ chạy đua với tương lai của mình mà không hay đang bỏ lại những điều quý giá phía sau!

Sau cuộc gọi đó, tôi đã bỏ bớt công việc lại, sắp xếp về nhà thường xuyên hơn, ít nhất thì tháng cũng có đôi lần, bớt cuồng dại với công việc hơn! Thời gian của ta còn rất nhiều, chỉ có quỹ thời gian của bố mẹ là ngày một vơi dần đi hơn thôi!

Hãy trân trọng hiện tại hơn một chút nữa!