Ngày.. tháng.. năm..


Tròn 2 tháng từ ngày chính thức làm vợ. Tối nằm cạnh chồng, ấm áp, yêu thương.. ko phải là những ngày đông giá em đã phải chịu đựng trong suốt nhiều năm, ko phải cảm giác hẫng hụt, trống rỗng vô định, cô độc trong lòng mỗi sáng thức giấc.. nhưng sao.. vẫn len lỏi trong lòng cái cảm giác hẫng hụt, mất mát, khuyết lẹm, đớn đau...


Cảm thấy hơi ấm rất gần, bàn tay to lớn, ấm áp của chồng sờ lên mặt, cảm thấy cái ôm rất chặt.. Khóc à.. Vợ hâm à? Chồng làm gì mà vợ phải khóc.. ngoan nào, ngủ đi..


Uh, chồng đã làm gì mà vợ phải khóc.. khi mà vợ cũng yêu chồng đến thế.. Chồng hiền lắm, rất yêu vợ, ko hình thức, màu mè, ồn ào. Tối đi làm về, chồng cùng vợ nấu cơm, giúp vợ giặt quần áo mỗi lúc vợ đi vắng, lười chưa kịp giặt, tự nấu cơm cho 2 vợ chồng khi vợ ốm đau hay ko thoải mái trong người, những việc chồng chưa bao giờ đụng đến khi ở nhà cùng em gái.. Chồng nhắc vợ uống thuốc đều đặn, chồng dành tháng lương ít ỏi mua sữa và quần áo ấm cho vợ, chồng mắng vợ cái tội ho mà cứ ầm ầm phóng xe ra đường lạnh suốt buổi chiều. Ngay cả đêm qua, trời rất lạnh, em dù ngủ rất say nhưng vẫn biết ko dưới 3 lần thấy chồng vừa càu nhàu mắng em vừa túm đôi tay lạnh giá em có thói quen để lên đầu khi ngủ đút vào chăn


Vợ còn mong gì hơn thế..


Thế mà, rất nhiều lần rồi, khi ở bên chồng, khi chồng thấy hạnh phúc nhất, cũng là lúc chồng thấy vợ khóc, ban đầu là âm thầm, khi chồng phát hiện ra thì ấm ức ko dỗ nổi..


Nhiều lúc chồng ko thể hiểu nổi vợ..


Vợ mong gì hơn cuộc sống vợ đang có, mà vợ vẫn cứ luôn giữ cảm giác đơn đau, thương tổn trong lòng, vẫn cứ hay thầm khóc rồi tự dằn vặt mình.. em hạnh phúc hay em đã sai lầm???