Trực đêm- một khái niệm quen thuộc của nhứng đứa thực tập như nó nữa.


5 h chiều nó ăn vội bát cơm, rồi phóng xe đến viện. 6 h mới nhận trực cơ mà , nhưng thôi kệ nó cứ đi sớm, nhõ tắc đường thì chết. Vừa đi vừa ngẩn ngơ:"Cầu trời cho đêm nay cho con đi trực nhẹ nhàng như đẩy xe hàng", biết thế nào được trước nhỉ cứ xui hên thôi, may thì không phải cấp cứu bệnh nhân, rủi ư cả đêm thức trắng, cứ gọi là không kịp trở tay thay quần áo.:Angel:


Vào đến khoa chưa kịp thay áo, nó đã thấy bệnh nhân gọi thay truyền. Nó kẽ nhắc:" Bác ơi cứ khóa tạn lại nhé, cháu thay áo xong ra luôn đây".Nó vội vàng mặc chiếc áo blue.


"Chà cô bé này mặc áo blue vào trông khác hẳn nhỉ",


:Angel:Khẽ cười với bác người nhà,rồi chạy vù xuống thay chai nước.


Cứ như thế 1 người gọi , 2 người gọi cho đến người thứ n.... gọi nó.


7h tối nó cùng các chị y tá đi tiêm nốt cho bn xong, ngồi nghỉ một lát...


"_chị ợi chị nhà tôi sốt !


_dạ bác ý bao nhiêu độ hả bác?


_tôi sờ nóng lắm chị ak!


-bác cặp nhiệt độ vào nhé cháu sẽ xuống ngay đây ak."


Nó lại đi theo người nhà xuống. Quanh người bệnh, chăn chùm kín mít.


"38 độ sốt nhẹ thôi ak,bác chườm mát cho bác trai nhé,phải bỏ đỡ chăn ra thì mới hạ nhiệt độ ak."


10h30, nó đang tám với bạn.


_ "cô ơi cô ơi, nhà tôi, nhà tôi hờ hờ......nhà tôi ra nhiều máu ......."vừa nói bác ý vừa thở không ra hơi.


Cả lũ trực phi như bay xuống chỗ bn, thì ra là máu trào ngược lên chỗ dây truyền, ôi cứ tưởng là máu chảy rong ròng ra tay chân."Bác ơi bác gọi như vậy làm cháu muốn ngất đến nơi( nó nghĩ)".Nó chỉnh lại dây truyền cho hết máu ra.


12h đêm, nó và bạn xếp ghế quây vào để ngủ. A cái lưng tôi đêm nay lại bị tra tấn đây, may mà các chị y tá cho mượn chăn đêm cũng đỡ lạnh. Lại một đêm ngủ ở viện, mắt nhắm nhưng không ngủ được,tiếng chuông cấp cứu , tiếng khóc của trẻ con người lớn đủ cả , tiếng ho , tiếng quát mắng , tiếng rên và n thứ tiếng khác......... tất cả như một bản DJ quên thuộc mà hôm nào đi trực nó cũng nghe quen thuộc.


1h sáng nó vẫn chưa ngủ được.


2h vẫn thế thỉnh thoảng một vài bệnh nhân gọi thay truyền.


3h sang nó bắt đầu thấy mình bắt đầu lơ mơ, bỗng nó thấy một cái bóng đen di chuyển đi đi lại lại,cái bóng đó đen cứ tiến gần chỗ nó. Nó thấy tim mình đập nhanh hơn thịch thịch thịch.Nó sợ, chùm chăn kín hơn :Sick:.Oái có cái gì chạm vào chân mình.


"-Cháu ơi ra xem cho chú cái dây truyền nó bị tắc".


Ôi hết cả hồn,thì ra là người nhà bệnh nhân , thế mà cứ tưởng....Nó lại lọ nọ xuống thông truyền.


4h sang nó mới ngủ được .


Sáng dậy nó nghĩ cũng may rồi đêm qua không phải là đêm trực vất.:cool: