Từ hôm chuyện chị Thanh ly hôn lan ra khắp văn phòng, các chị em thi nhau kể lể về nỗi lo về hạnh phúc gia đình bây giờ. Ban đầu Quỳnh không để ý, nhưng sau mấy hôm cô cũng tham gia hóng cùng hội chị em. Chị Lan Anh bảo:


- Đấy, bà Thanh vừa xinh gái, vừa nấu ăn giỏi, công việc thì ổn định, con cái đủ cả nếp cả tẻ mà chồng đùng một cái có nhân tình. Xã hội bây giờ đúng là loạn thật rồi.


- Theo em thấy là chị Thanh khó tính, lúc nào cũng cầu toàn quá, đàn ông sẽ cảm thấy bị ngột ngạt, khó chịu - Mai chêm vào.


- Này, hay thử nghĩ ra kế gì thử chồng xem nhỉ, người ta chẳng bảo 99% là ngoại tình, chồng mình không phải là rơi vào 1% quý hiếm đấy chứ?


Quỳnh háo hức:


- Thử thế nào hả chị?


Lan Anh phá lên cười:


- Mày mới lấy chồng có bốn năm, chưa ngấm mùi vị hôn nhân đâu, lại còn đẻ được thằng cu giống thằng Tuấn như lột, nó có hư cũng chưa đến lúc.


- Ôi thật ạ, nhưng em thấy lo quá, làm sao biết được khi nào các lão ấy hư hả chị?


- Cái đó hả, chỉ có Trời biết và các lão ấy biết thôi, thỏ non ạ.


Nói chuyện với mấy bà chị cùng phòng xong, Quỳnh lại chìm vào suy nghĩ mông lung,Tuấn chồng Quỳnh vốn rất yêu vợ, thương con. Từ khi yêu nhau đến giờ hai vợ chồng chưa từng có chuyện mâu thuẫn hay cãi cọ vì người thứ ba. Nhưng xã hội bây giờ thật sự phức tạp quá, chồng ngoan nhưng gái thì hư. Quỳnh nghĩ phải thử Tuấn mới được.


Từ hôm ấy, Quỳnh để ý chồng hơn, lúc nào Tuấn đi tắm là cô cầm điện thoại của anh xem xét đủ kiểu, không mò được gì. Cô xem cả trong email, zalo, facebook. Một tuần liền không thấy có gì khả nghi, Quỳnh bèn nghĩ ra một ý, cô đi mua một cái điện thoại và một cái sim rác, rẻ rẻ thôi, giờ nghỉ trưa, vừa nhắn tin với chồng bằng số của mình như mọi ngày, cô lấy số mới nhắn cho chồng một cái tin "Em chào anh, em muốn làm quen với anh được không ạ?" Quỳnh hồi hộp chờ phản ứng của chồng, một lát sau, có tin nhắn báo đến "???" Cô bấm tin nhắn trả lời: "Em là Mai Anh ạ, em gặp anh mấy lần ở quán cafe gần công ty anh nhưng chắc anh không để ý" - "Sao cô biết số điện thoại của tôi?" - "Em hỏi đồng nghiệp của anh" - "Đồng nghiệp nào vậy?"


Quỳnh bắt đầu thấy hoang mang, Tuấn trả lời tin nhắn "cô ấy" liên tục, nhưng tin nhắn cô hỏi chồng "Chiều nay mấy giờ anh về?" thì mãi chưa thấy anh trả lời.


Tối hôm ấy đi về, Quỳnh chăm chú theo dõi cử chỉ của chồng nhiều hơn, tuy chưa phát hiện ra điều gì khả nghi, nhưng cô cảm thấy buồn vô cùng. Vậy là anh ấy có đáp lại. Lúc chồng vào phòng làm việc, cô lén lấy điện thoại vào nhà vệ sinh nhắn cho anh bằng số mới: "Anh đang làm gì thế? Có tiện nói chuyện với em không?"


Không thấy anh nhắn lại, Quỳnh cất điện thoại đi, nhưng vẫn thấy buồn khủng khiếp. Ngày hôm sau, vừa đến văn phòng, Quỳnh nhận được tin nhắn của chồng bằng số mới "Có chuyện gì thế em?", cô bỗng nhiên ứa nước mắt, câu hỏi quen thuộc này Tuấn vẫn hay hỏi cô, bình thường cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng giờ, cô thấy nó châm chọc biết bao. Cô nhắn lại: "Anh có vợ con rồi đúng không ạ?"


Sau hôm đó, mỗi ngày Quỳnh đều dùng số điện thoại mới đó nói chuyện với Tuấn, cô cảm thấy như mình đóng hai vai vậy. Câu chuyện của "cô gái" và chồng cô, xoay quanh những chuyện vụn vặt, kiểu như hôm nay ăn sáng bằng gì, vợ anh có đẹp không, anh nói chuyện thật có duyên, ... Quỳnh không hiểu sao mình lại như vậy. Nhưng càng lún sâu vào "mối quan hệ ảo" với chồng, cô càng thấy buồn, cô thấy thất vọng về Tuấn. Anh về nhà vẫn bình thường, không có gì khác lạ khiến cô càng thấy hụt hẫng. Trước đây, cô tin tưởng anh 100%, nhưng giờ, cô không dám chắc có còn được 50% không nữa.


Đàn ông đều tệ như vậy sao?


Nhiều ngày lơ đãng, hôm nay Quỳnh bị sếp mắng, hợp đồng cô chuyển cho khách sai trầm trọng về nội dung và số tiền. Cô mang hợp đồng bị trả lại về chỗ ngồi, thần người ấm ức. Chỉ tại Tuấn mà cô thành ra thế này, bỗng dưng, Quỳnh chảy nước mắt, cô thấy tủi thân vô cùng. Cô chẳng hiểu mình đang muốn điều gì nữa.


Xin nghỉ buổi chiều, Quỳnh gọi điện cho chồng:


- Anh à, hôm nay em thấy khó chịu quá, em vừa xin nghỉ chiều nay, anh có bận công việc không, đưa em đi cafe nhé.


- Anh đang chuẩn bị họp rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi nhé. Tối anh đưa vợ đi.


Quỳnh chán nản về nhà, cô nằm trên giường, lấy số điện thoại của "cô gái kia" nhắn cho chồng: "Em muốn gặp anh có được không?" Không thấy anh nhắn lại. Quỳnh cất điện thoại, ngủ một giấc đến chiều.


Cô đi đón con, nấu cơm, Tuấn vẫn chưa về, cô nhớ ra, mở điện thoại, số của cô không có tin gì cả, nhưng số của cô gái kia thì có tin nhắn "Được em, anh rất sẵn lòng". Quỳnh bỗng muốn đập nát cái điện thoại, cô cố kìm nén, đúng lúc đó, điện thoại của cô cũng có tin nhắn "Hôm nay anh đi tiếp khách về muộn, em ngủ trước đi nhé, anh đưa đi cafe bù sau, hôn vợ".


Quỳnh bỗng thấy chua chát, cuộc sống vợ chồng thật phức tạp, con người thật khó lường trước. Nếu như cô không thử chồng, thì cô chẳng biết được Tuấn có một "bộ mặt khác" như vậy. Nếu anh đã như vậy, cô sẽ "chơi" đến cùng. Quỳnh gọi điện cho Tú Anh, bận thân của cô, kể lể một hồi, cô nhờ nó kiếm cho một em để đóng vai "cô gái" kia đi cafe với chồng. Tú Anh bảo có con em họ mới ra trường đang rảnh rồi, nhìn cũng tươm tất.


Lên kế hoạch xong xuôi với Tú Anh, Quỳnh thừ ra suy nghĩ, cô sẽ đến bắt quả tang anh đang ngồi với cô gái khác? Cô sẽ tát anh một cái, hay sẽ hất cốc nước vào mặt Tuấn nhỉ, thôi đến lúc đó rồi tính, thuận tay cái gì thì làm cái đó.


Hôm sau Quỳnh trong vai "cô gái" nhắn tin hẹn với chồng cafe vào buổi trưa. Cô chọn quán cafe gần công ty anh. Quỳnh và Tú Anh dặn dò kĩ lưỡng cô bé em để "đóng thế". Cô bé bước vào, Tuấn chưa đến, Quỳnh bỗng thấy hồi hộp, và cả ... trống rỗng nữa. Tú Anh như hiểu được bạn, ôm vai cô:


- Đã muốn làm thì làm cho hẳn hoi tử tế, rồi đối mặt với lão, thế thôi. Đến đâu tính đến đó, còn nếu mày muốn dừng lại, thì vẫn kịp đấy.


- Không, tao sẽ chờ xem. - Quỳnh quả quyết.


Một lát sau, Tuấn đến, từ bên phía đối diện, cô nhìn thấy anh cầm trên tay một bó hoa nữa, Quỳnh cay mắt, đã bao lâu rồi anh chưa tặng hoa cho cô? Vậy mà với cô gái chưa từng gặp mặt này, anh lại chuẩn bị hoa. Cô bỗng thấy mình chẳng còn chút dũng khí nào đối diện với chuyện này nữa. Cô bảo Tú Anh:


- Mày tìm cách chụp cho tao mấy tấm ảnh của lão ấy với em kia, tao đi về trước đây, không vào nữa đâu.


- Ơ sao lại thế?


- Thế thôi là đủ rồi mày ạ.


Nói rồi Quỳnh bắt taxi về nhà, trên xe, cô bấm điện thoại gọi cho chồng. Anh không nghe máy. Cô nhắn cho anh một tin "Chiều anh thu xếp về sớm đón con nhé, em có việc", rồi tắt máy. Quỳnh về nhà, cô lăn lộn trên giường mà không ngủ nổi, nước mắt cứ chảy dài trên má.


Một lát sau, chuông cửa kêu, cô đi ra thấy Tú Anh đứng chờ ở cửa. Cô mở cửa, con bé em lẽo đẽo đi sau ôm bó hoa mà lúc trước Tuấn cầm. Cô thấy vậy, khóc òa lên như trẻ con. Tú Anh nhìn cô rồi cười phá lên:


- Này, con điên!


Quỳnh vẫn khóc nức nở. Tú Anh vỗ vỗ vào vai cô:


- Dỏng tai lên mà nghe chị nói đây này. Ông Tuấn nhà mày là cao thủ lầy lội.


- Cái gì?


- Cái gì nữa. Lão ấy biết tỏng mày thử lão ấy ngay từ đầu rồi nàng ạ.


Quỳnh nín bặt, quay sang cô bé kia:


- Như nào hả em?


- Ui chị ơi, anh ấy vừa đến, hỏi em là "thế chị Quỳnh nhà anh đâu rồi", em ngớ ra chẳng thấy giống kịch bản gì cả. Anh ấy cười đưa cho em bó hoa bảo là đưa cho chị, nhắn chị viết bản kiểm điểm sẵn chờ anh ấy.


- Hả? Thật thế à?


- Chứ sao nữa, xong tao vào thì lão ấy nhờ tao về nhà xem mày thế nào, có khóc hết hộp giấy không để lão ấy mua thêm.


Quỳnh bật cười, hóa ra chồng cô đã biết cô lừa ngay từ đầu, thế mà anh ấy cứ để mặc cô làm loạn. Anh muốn cô viết bản kiểm điểm á? Còn lâu nhé, cô sẽ nghĩ cách xử lí anh vì tội dám trêu cô.





Hình minh họa