"Các bạn thấy em bé này có xinh ko? em ngoan và đáng yêu lắm. vậy mà đã có 1 người mẹ nhẫn tâm bỏ lại bé bơ vơ trong bệnh viện giữa 1 biển người hòan toàn xa lạ ...
Con liên tiếp ốm sau khi xuất viện nhi đồng 2 lần đầu tiên, càng ngày sức khỏe con càng ốm, các mẹ càng đau xót khi mỗi ngày nhìn con là một gầy đi, khó thở, tất cả những hiện tượng đó là do bệnh tim, hẹp phổi của con gây ra .........
Mình tính là sáng đi thăm con nhưng sáng nay mình bận việc công ty chưa giải quyết xong nên chiều mình mới vào với con được. Mình và mẹ Game vào thăm con chiều nay, có mang gối ôm + khăn sữa + gặm nướu đồ chơi cho con. Nhìn con ốm hơn hẳn, khò khè thở thương lắm, chẳng cầm lòng được lại khóc hu hu mất 1 lúc, hic. Mình chẳng biết nói sao cả, vì con bây giờ khác hẳn với lần gần nhất mình gặp, ốm yếu, kém lanh lợi hơn hẳn :Sad:. Mẹ nào rảnh chịu khó vào với con 1 chút nha, con vẫn hóng chuyện dữ lắm nên cu cậu thích có người nói chuyện với cu cậu.
Trưa nay em vào thăm ku Chính,thấy các nốt đã lặn xuống rồi, nhưng vẫn chưa tự thở được, em thấy vẫn còn khò khè lắm!Lúc vào ku Chính thấy mẹ Nghế khóc cũng chảy nước mắt theo, con đói và khát nước cứ rên rỉ mãi, cô Hằng bảo khoảng 1h ku Chính làm vật lý trị liệu, BS dặn không cho ăn trước 1 tiếng, em nhắc cô ấy cho uống nuớc, cô ấy mới lấy nước cho con uống. Uống xong con vẫn đói, đến khi Châu vào mới pha sữa cho con (Châu không vào chắc cô Hằng cũng không cho con mam mam luôn quá!)
Khi Châu vào con tươi tỉnh hẳn, tay chân đập loạn xạ, mắt cứ nhìn mẹ Châu suốt, thấy thương lắm.
Tối qua sau khi gặp Manly với Moon ngoài cổng, cứ tần ngần mãi không dám vào thăm con. Sợ thấy con thì xót...Vào thì thấy Châu đang ôm cho con bú, con cũng bú duoc ít, rồi ho. Người nổi ban đầy, thương lắm...
Châu bảo, mẹ nào vào thăm con cũng khóc huhu. Châu cũng thuong con lắm, tối qua chạy về lấy quần áo, xong lại chạy vào với con, trời mưa lất phất...
Cầu trời con mau khỏe, nhanh chóng mổ tim...khỏe lên nhé chàng trai dũng cảm:Kiss:
Trưa nay em với Bintrang có vô viện thăm mấy bé Chính, Yến, Ngân...Đầu tiên là đi thăm Chính, gặp ngay Châu đang ăn cơm...
Nhìn Chính mà hai chị em xót xa, nước mắt chảy dài...Đúng là...nhìn hổng ra...Con trai ngày nào bụ bẫm trắng trẻo...bây giờ...nhăn nheo, đen đuốc, thẫn thờ...Thôi...huhuhu...:Crying::Crying::Crying:
:Sad::Sad: Kể tiếp để các mẹ trông tin nhé...Đúng là phải chuẩn bị tâm lý khi nhìn con trai sau này .:Sad:..Nhưng cái làm em hoảng nhất là khi vào nhìn con trai cứ lờ đờ đôi mắt như vô hồn ý...Em sợ, sợ lắm cái cảm giác thẫn thờ vô hồn như của bé Nhung ngày nào..:Sad::Sad:....Hai chị em cứ vuốt ve Chính, sờ mãi những cái sần sùi nhăn nheo trên da con mà xót xa lặng đắng...Vừa nói cười với cu cậu mà nước mắt cứ chảy dài, chảy dài..Có lúc ...không nói được nữa..:Sad::Sad:....Nhưng rồi cảm giác của em nhẹ nhõm hơn khi thấy Chính dần trở nên tươi tắn, nắm chặt tay mình, trông cu cậu linh hoạt hơn, lật nghiêng người và còn nghịch ngợm cứ dọa đưa tay em vào miệng cu cậu để gặm mấy lần ý.:p..Trông tươi tắn hẳn, không còn lờ đờ nữa thì nhẹ lòng lắm...Rồi 1 lúc Châu ăn cơm xong đi vào, trêu nghịch chuột Mickey thì cu cậu nhoẻn cừoi, có sự sống hẳn các mẹ ạ...Hic..em sợ lắm cái đôi mắt lờ đờ ý...Như hôm qua xem hình bé Yến, cũng mắt lờ đờ thế mà lo nhiều lắm...Chính còn ho và khò khè nhiều...Có nhiều điều tế nhị lắm nên cũng không tiện kể ra..Chỉ mong là ông trời thương lấy Chính, cho con có một số phận may mắn hơn, cầu cho Chính chóng khỏe để có sức đề kháng chống lại bệnh tật, chứ nằm ở khoa nhiễm dễ lây nhiều bệnh lắm...Thấy Châu trông Chính mình cũng an tâm nhều lắm, Châu chăm thì Chính nhà mình sẽ chóng lấy lại phong độ, các mẹ nhỉ :LoveStruc: Ban nãy em cứ trêu Chính là "hết phong độ rồi, bây giờ thành ông cụ non rồi..."...trêu thế mà đau lòng lắm ý....:Sad: