hình ảnh

Vào một buổi chiều trong tuần tháng tám, tôi có dịp đi qua quận 6. Khi đến đây, tôi không thể cưỡng lại món ăn một thời làm tôi thương nhớ. Nằm ngay trên mặt tiền đường Hồng Bàng, quán cháo lòng không to lắm, chỉ để khoảng 7 cái bàn, nhưng luôn luôn có khách bất kể giờ nào trong ngày.

Tôi vừa vào ngồi là gọi ngay tô cháo lòng quen thuộc. Một cô gái độ 27 tuổi, nhanh nhảu vui vẻ trả lời. Thoáng chút, tô cháo được mang ra. Tô cháo nóng hổi, hành lá xanh tươi cắt nhuyễn, hòa với hạt tiêu xay, khói bốc lên nghi ngút, hương thơm ngọt của gạo, của nước thịt ngào ngạt tỏa ra. Đúng là đây, không lẫn vào đâu được, tôi nhớ lại khi còn sống ở quận 6, tuần nào tôi cũng ghé quán ăn. Nhìn sang dĩa lòng vừa phải, được sắp xếp phù hợp, đẹp mắt. Tôi tự nhủ sau bao năm không ăn, cách bày trí vẫn vậy, đơn giản mà thương nhớ.

Không đợi cho nước bọt tiết ra, tôi đảo muỗng, múc nhanh rồi cho vào miệng, một muỗng, rồi hai muỗng. Tôi vội dừng lại. Lấy đũa gắp thêm miếng phèo và chạm nhẹ vào chén nước mắm. Cảm nhận lại lần nữa. Lần này tôi phát hiện có cái gì đó khác lạ. Mùi vị này một chín, một mười nhưng không thể là vị ngon mà cô chủ già đã phục vụ cho mọi người những năm trước. Tôi ăn từ từ, để tâm quan sát những cảm nhận của mình. Cuối cùng tôi chốt, đã có chút thay đổi.

Cuối buổi tôi kêu tính tiền, lúc cô gái trẻ đi lại. Tôi thuận miệng hỏi em:

- Anh thấy cháo ngon, nhưng có gì đó khác. - Khác gì anh, ý anh là vị của nó, hay phần lòng ?

- Nước chấm, lòng thì vị vẫn vậy, ý anh là cháo. Dẫu ngon nhưng so với lúc anh còn ở quận 6 thì thiệt không bằng.

- A! thì ra vậy ! trước đây một vài khách ghé qua cũng nói vậy. Nói thiệt với anh, lúc má em còn sống, má em đã nói em nấu "vẫn chưa tới ". Mặc dù công thức vẫn vậy, mỗi nguyên liệu có hàm lượng riêng, em cân chính xác, vậy mà...

- Thì ra cô chủ mất rồi !

- Dạ được 1 năm rồi anh. Má em hay dặn, nấu ăn ngoài nguyên liệu đúng, đầy đủ thì cần phải thêm tình yêu nghề, lòng biết ơn khách hàng nữa . Chắc em còn thiếu gia vị này.

Tôi nghe em mà lòng có chút xao xuyến, đồng cảm. Riêng em thì rươm rướm nước mắt. Tôi nói với em là sẽ còn ghé lại ủng hộ nữa. Tôi cười và dặn dò trước khi ra về, lần sau anh ghé, hi vọng là em bỏ gia vị đặc biệt này vào để tô cháo lòng trọn vẹn hơn. Em cũng cười vui thích sau tiếng cảm ơn.

Trên đường về, tâm trí tôi miên man về câu nói mà má em nhắn nhủ . Nếu công việc của chúng ta là bác sĩ , giáo dục và....mà thiếu đi tình yêu nghề và lòng biết ơn thì sản phẩm của chúng ta sẽ ra sao ?

asmallcorner.com - góc nhìn, cảm nhận