Mình đọc tin về bé Đức Lộc tin nào cũng thấy nhói đau vì thương con quá!


Hôm nay, tình cờ ghé vào facebook chị Sương Lạc để hóng tình hình con thì thấy chị khoe thế này:


Hôm nay mình rất bất ngờ và vui khi nhận được bức tranh vẽ Con trai Đức Lộc cực kỳ dễ thương.


Cám ơn người vẽ rất có tâm....bạn đã đặt hết tình yêu cho con vào đây, cám ơn bạn nhiều lắm lắm luôn.


Tin vui cho cả nhà: nay con biết khóc lại rồi, biết nhõng nhẽo khi ngủ dậy không nghe tiếng Thầy Hậu. Thầy luôn là người túc trực chăm sóc, cho con uống sữa và thuốc. Mỗi lần uống 120ml sữa.


Mong rằng sức khỏe của con ngày càng ổn định hơn!



Nghe chị báo xong thấy như tin vui của chính mình vậy. Hy vọng rồi kỳ tích sẽ đến với con như điều hàng ngàn bà mẹ ngoài kia đang kỳ vọng cho riêng con Đức Lộc ơi! Dù nụ cười của con lúc này mọi người đều không biết sẽ có gì chắc chắn nhưng đó là tia sáng rất hiếm hoi để tất cả cùng thắp lên chút hy vọng trong lúc này. Con cứ cười lên đi Lộc nhé, trông yêu lắm!



Ngay sau khi tin tức Đức Lộc trở về lại Việt Nam sau thời gian điều trị tại Singapore đã khiến cho rất nhiều bà mẹ thương mến con phải xót xa. Có lẽ nỗi xót xa này càng nhân lên vạn lần khi mọi người đều biết được câu chuyện về xuất thân của con. Từ khi sinh ra, con đã bị bỏ rơi trước cổng chùa Vạn Đức (huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre) khi còn mang trong mình bệnh não úng thủy quái ác. Sau thời gian được điều trị tại Việt Nam không hiệu quả, con đã được nhà chùa cùng các mạnh thường quân yêu thương đưa sang một bệnh viện lớn tại Singapore với hy vọng dứt điểm căn bệnh.


Tại đây, câu chuyện về bệnh tật của con cũng đã được rất nhiều báo chí ở Singapore đưa tin và hàng ngàn bà mẹ cũng đã cầu mong cho con điều tốt đẹp nhất. Thế nhưng, sau gần 2 tháng điều trị, tình trạng của con đã không thể tiến triển như mong đợi. Thậm chí tin báo về là rất xấu dù bệnh viện điều trị cho con ở Singapore được đánh giá là tốt nhất tại Đông Nam Á nhưng họ cũng đã bó tay, không còn phác đồ điều trị nữa.


Theo như lời thầy Hiếu, người đã luôn ở bên chăm sóc cho con thì bây giờ “chỉ mong có điều kỳ diệu xảy ra cho em, nếu em có nghị lực để trở lại bình thường. Mà cũng không còn bình thường được, bởi vì não em đã mất hết, cạn hết rồi”.



Dù nụ cười này của con vẫn chưa thể khẳng định cho tất cả những gì phía trước nhưng cũng chỉ cần nhìn được con cười với mọi người như vậy là quá mừng rồi! Lộc ơi, vượt qua số mệnh và cười nhiều hơn nữa nha con!