Lướt web lượm được bài này -nếu các mẹ rảnh cho vài lời


:Sad::Drooling::RaisedEye


on biết tất cả những gì mẹ làm là vì con nhưng…con xin lỗi, con vẫn không thể tha thứ cho mẹ!


Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và đằm thắm với vẻ đẹp tươi mát và rất cuốn hút. Mẹ tôi có nước da trăng mịn, không một vết tích trên cơ thể, đôi mắt đen láy và giọng nói ngọt ngào. Đó là tất cả những lý do khiến mẹ tôi làm ngất ngây biết bao chàng trai thời còn con gái.


Gia đình ông bà ngoại tôi không khá giả gì thậm chí có thể nói là thiếu thốn. Mẹ tôi là con đầu nên không được học hành đến nơi đến chốn, chỉ học hết lớp 9 là nghỉ. Dưới mẹ còn có 3 em nhỏ. 15 tuổi, mẹ bắt đầu lao vào đời kiếm sống, một phần để tự lập, một phần để nuôi em ăn học.



Nhà ông bà tôi nằm ở vùng quê nghèo, không biết làm gì ngoài trông chờ vào mấy sào ruộng. Mẹ tôi không chịu được cảnh đồng áng, quyết định ra đi để tìm cơ hội đổi đời.


Lúc đầu mẹ làm rửa bát cho một hàng ăn nhưng rồi công việc quá mệt nhọc khiến mẹ phải bỏ mặc, rồi một ngày mẹ tìm được một công việc mới, nhẹ nhàng và thu nhập khá hơn…


Các bạn có biết việc gì không? Mẹ tôi làm cho một tiệm mát xa. Mãi sau này mẹ mới biết đó là một ổ chứa của những ông trùm có máu mặt của đất Thái Nguyên. Vì hơi xa nhà trọ nên mẹ chuyển đến quán, cùng mấy chị em làm thuê ở đó, vừa không mất tiền trọ vừa không phải đi lại nhiều.



Là người không hiểu biết nên không lường trước được những cạm bẫy sẽ đến với người mẹ xinh đẹp của tôi. Thế rồi cái gì đến rồi cũng đến. Người ta có câu ‘gần mực thì đen….’, huống gì mẹ tôi xinh đẹp là thế. Có lẽ nó như một quy luật đã được lập trình sẵn cho tất cả những cô gái bước vào nghề này: nhan sắc + ngoan hiền + biết chiều lòng khách = kiếm được nhiều tiền = đánh mất mình.



Mẹ kiếm được một khoản tiền kha khá, gửi về nhà liên tục nên ông bà ở nhà đều rất mừng. Mẹ chỉ nói mẹ làm may cho một tiệm quần áo ở đây, được bà chủ dạy nghề và chỉ bảo tận tình nên công việc cũng tốt nhưng vì bận quá nên ít khi mẹ về quê, cũng là để tránh những rèm pha của mọi người ở quê.



Mẹ tôi đã ân hận vô cùng khi đưa mình đến chốn này nhưng nghĩ đến gia đình, lại cam lòng. 20 tuổi, mẹ chưa hề biết đến 2 chữ Tình Yêu là gì. Mẹ tôi căm thù tất cả lũ đàn ông ở đây, chỉ trừ một người duy nhất, đó là vị khách rất lạ. Một người đàn ông ít nói, ít cười, chỉ nhìn mẹ tôi đắm đuối, không đòi hỏi cũng không mua chuộc. Cứ mỗi tuần ông ta lại đến vào thứ 4 và thứ 6, gọi nhân viên khác mát xa và… lại chỉ nhìn ngắm mẹ tôi.


3 tháng trôi đi, ông ta nói muốn chuộc mẹ tôi ra khỏi đây. Vì ông ta trả một khoản tiền quá lớn và cũng là người có “máu mặt” nên chủ tiệm quyết định trả tự do cho mẹ tôi.


Rồi mẹ theo ông về nhà với niềm hy vọng sẽ được làm lại cuộc đời. Mẹ tự dằn lòng mình sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt để trả ơn. Ông ấy có 2 căn hộ, đã có vợ và con gái. Mẹ tôi từ nay là bồ nhí của ông ấy. Mẹ cũng biết thế nhưng vẫn cố gắng ‘chăm sóc’ ông ta thật tốt. 2 năm trôi đi, mẹ đã gầy đi nhiều vì phải chiều một người đàn ông to khỏe như ông.



Rồi không hiểu thế nào, mẹ tôi có thai và quyết không bỏ cái thai đó. Có lẽ mẹ đã yêu ông, hay thế nào mẹ cũng không biết nữa, chỉ biết muốn giữ lại đứa con đó (là chính tôi bây giờ).


Ông ta không đồng ý cho mẹ tôi sinh tôi ra vì bảo rằng mẹ sinh con sẽ xấu xí và không ‘chăm sóc’ ông ấy được nữa nhưng mẹ vẫn quyết tâm sinh tôi ra. Mẹ đã cầu xin ông ấy nhưng không được, bị đánh đập tàn bạo, may mà vẫn giữ được tôi.


Rồi mẹ bỏ đi, mẹ về quê, cầu xin bố mẹ tôi tha thứ. Nghe mẹ kể lại cuộc sống của mình lâu nay, ông bà tôi đau khổ vô cùng nhưng không trách móc mẹ tôi mà còn chăm sóc mẹ để tôi được ra đời.


Thế rồi tôi cũng được sinh ra trong niềm vui của mẹ và sự khinh miệt của xóm làng. Bất chấp hết, mẹ vẫn mỉm cười tươi khi sinh tôi ra. Tôi cứng cáp, được 3 tuổi, mẹ tôi lại đưa tôi lên Hà Nội kiếm sống.


May mắn thay, có một người phụ nữ vì thương cảm với hoàn cảnh mẹ con tôi nên đã cưu mang, cho tôi ăn học. Đến năm tôi 18 tuổi, người bà cô đó qua đời, để lại cho mẹ con tôi toàn bộ tài sản là 1 căn hộ rộng rãi và một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Mẹ con tôi sống vui vẻ và rất thoải mái về vật chất.


Mẹ đã dấu tôi tất cả, cho tới hôm nay, tôi đã bị sốc khi nhận ra tất cả vì tôi đọc trộm nhật kí của mẹ.


Tôi là một sinh viên, được ăn học tử tế và cũng thuộc loại ngoan hiền nên không bao giờ tôi có thể chịu đựng được điều đau lòng này. Đúng là ‘cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra’.


Tôi đã khóc, mẹ tôi cũng khóc, kể lại tất cả câu chuyện ở trên, mẹ cầu xin tôi tha thứ nhưng tôi nói thật, tôi cảm thấy ghê tởm và khinh miệt, tôi không thể chịu được.


Tôi phải làm sao đây, bây giờ tôi chỉ có một cảm giác ‘căm ghét’ và ‘căm ghét’. Tôi có sai không? Xin cho tôi lời khuyên lúc này, tôi bối rối quá!


ảnh hơi sexy