Tôi gặp lại chị khi đến một cửa hàng ăn, chị làm thu ngân ở đây. Lâu rồi, cô hoa khôi văn phòng ngày nào giờ nom uể oải và gầy rộc. Duy có ánh mắt hơi sáng lên khi kể về con, sau đó chị lảng đi, không muốn chuyện thêm.


Tạm biệt chị rồi mà hình ảnh chị xinh đẹp, nền nã của thời đã xa vẫn mãi ẩn hiện trong suy nghĩ...


Bốn năm trước, khi tôi mới vào làm thì chị đã là nhân viên kỳ cựu, nhiều kinh nghiệm để chỉ bảo cho đàn em. Ngồi cạnh nhau, thi thoảng quay sang muốn hỏi chị gì đó, tôi vô tình thấy chị hay chat với một nick quen quen, ra là anh Hà phòng kinh doanh. Anh làm đã khá lâu tại đây, là cán bộ nòng cốt chuyên phát triển kinh doanh, kiêm phiên dịch, nổi tiếng tháo vát, năng nổ. Có điều, anh đã có vợ và hai con gái, vợ anh là nhân viên ngân hàng lớn trong tỉnh, họ rất xứng đôi.


Một lần tôi từ quê đi ô tô khách xuống, đến nơi mới biết hai chị em ngồi cùng xe, chưa kịp gọi đã thấy chị nhảy lên một chiếc xe máy, tưởng xe ôm nhưng tôi chợt tự cười mình khi đó là chiếc Spacy Nhật sáng bóng của anh Hà, đang đi hướng về khu chị trọ. Tôi hiểu, quan hệ của họ không đơn thuần là đồng nghiệp.


Sau đó mọi người ồn ào đưa tin chị đã có thai bốn tháng, ai cũng biết đó là với anh Hà. Vợ anh không đến làm ầm ỹ ở công ty sợ chồng mất uy tín, nhưng đã tới xóm trọ của chị, ba mặt một lời, cố dàn xếp mọi việc cho ổn thoả. Sẽ không cưới, nhưng con chị vẫn mang họ của anh Hà, vợ anh biết chị có chửa con trai nên đành đồng ý thoả hiệp. Chị có vẻ thoả mãn với điều này, tình yêu mù quáng là thế dù người như chị đâu thiếu kẻ xứng đáng hơn dập dìu đưa rước.


Sinh xong chị xin nghỉ hẳn ở nhà trông con, rồi đổi số di động, chẳng muốn liên lạc với ai và cũng là để tránh điều ong tiếng ve. Vậy mà chỉ ít lâu sau thấy anh Hà ly dị vợ, bán nhà chia đôi, theo chỉ đạo đầy áp lực của chị. Họ chuyển về sống trong ngôi nhà mới khang trang...


Vợ anh quá đau khổ, đành tủi cực mang con về nhà mẹ đẻ, gắng lăn lộn, kiếm sống nuôi chúng.


Rồi anh mắc bệnh thoát vị đĩa đệm, phải nằm tại chỗ, ở nhà một thời gian dài, họ phải tự xoay xở chăm nhau, vì bị ghét nên chẳng người thân nào nhòm ngó. Tiền để dành tiêu vèo vèo, chị không đi làm nên luôn trong tình trạng bí bách, đầu tóc rối tung, tức giận, vô cớ quát mắng anh…


Vẫn còn ràng buộc là các con nên khi biết tin, chị vợ cũ đã dắt con qua thăm, đưa anh ít tiền, rồi nhắc đứa lớn tan học mang cháo đến, trò chuyện với bố. Chị ta cứ bình tĩnh, nhẹ nhàng như không, trước sự lồng lộn ghen tuông, lấy đứa con trai ra làm vũ khí của chị. Như thế chỉ càng khiến anh thêm nản và hối hận. Khỏi bệnh anh hay về nhà ngoại chơi với các con, có khi còn ở hẳn đó luôn… Còn lại chị, lòng trống rỗng.


Ai nấy biết chuyện đều chẹp miệng “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị”. Ngay từ khi bước vào sự lựa chọn giật chồng người ta, có lẽ chị đã phải lường trước hậu quả gieo gì gặt nấy rồi chứ, giờ chị đã thấy mình sai chưa?


http://dantri.com.vn/c130/s130-610116/chi-thay-minh-sai-chua.htm