Tôi mang trong lòng một bí mật mà không thể chia sẻ cùng ai, bởi nó là chuyện quá khứ rất tế nhị của tôi.


Năm 18 tuổi, tôi đã bị một người hàng xóm cưỡng bức. Anh ta là một người đàn ông đã có vợ. Sau vụ đó tôi xấu hổ, mặc cảm mình đã không còn nguyên vẹn, nên sống khép kín. Tôi biết mình bị hại, nhưng cũng vì lo có tố cáo anh ấy cũng chưa chắc có người tin, nên chỉ âm thầm giữ kín trong lòng.



May mắn, tôi gặp chồng tôi, một người đàn ông phóng khoáng, không dò xét, tìm hiểu về quá khứ của tôi. Tưởng như vậy số phận đã mỉm cười với tôi, nào ngờ...



Ảnh internet



Đêm đầu tiên vợ chồng tôi yêu nhau, tự nhiên hình ảnh của lần đầu tôi bị cưỡng bức hiện về. Mặc dù rất yêu chồng, kính trọng chồng, nhưng đêm đó tôi nghĩ nhiều về người đàn ông đã cưỡng bức tôi. Tôi nhận ra rằng, cái lần đó để lại trong tôi cảm xúc khó tả.



Hình như cách anh ta lôi kéo tôi, đẩy tôi xuống đi văng, sự vội vã, hấp tấp của một kẻ ăn vụng, sự cào cấu của anh ấy khiến tôi đau đớn, cách anh ấy nghiến ngấu hưởng thụ khoái cảm... lại làm tôi thích thú hơn những cử chỉ âu yếm, thái độ mực thước, dịu dàng của chồng tôi.



Tôi ước ao chồng tôi cũng cưỡng bức tôi như người đàn ông lần đầu kia, nhưng tôi làm sao có thể thổ lộ được điều đó. Đêm tân hôn qua đi không một chút ấn tượng, tôi chỉ ấm lòng vì thấy chồng tôi ngủ ngon lành, tin cậy bên cạnh mình mà thôi.


Tôi hy vọng dần dần cảm xúc về quá khứ sẽ dần dần phai nhạt, khi vợ chồng chung sống lâu hơn và cả hai bị cuốn vào việc làm ăn kinh tế, chăm sóc con cái. Nhưng không, tất cả đối với tôi đều tốt đẹp, trừ chuyện thầm kín vợ chồng.



Tuy chúng tôi "yêu nhau" khá đều đặn, nhưng thú thực, chưa lần nào tôi đạt được sự khoái cảm giống như lần bị cưỡng bức đầu tiên. Chỉ có một vài lần chồng tôi đi công tác xa về, đêm đó anh ấy vội vàng "ngấu nghiến" tôi, tôi lại thấy mình có hưng phấn. Tôi ao ước chồng tôi không quá lịch sự với tôi khi cả hai đã ở trên giường.


Chuyện của tôi, nếu tâm sự với người khác, người ta sẽ đánh giá tôi là người vợ không biết điều, đã "thất tiết" với chồng, được chồng yêu chiều mà còn nghĩ đến kẻ đã hại mình, nhưng quả thật là như vậy. Tôi cũng đọc nhiều sách, cũng biết rằng vợ chồng yêu thương nhau, chung sống với nhau không phải chỉ để làm "chuyện đó", nhưng cảm xúc hẫng hụt, không thỏa mãn mỗi khi vợ chồng yêu nhau cứ tích tụ lại trong tôi, khiến tôi không còn mặn mà với chuyện đó nữa.


Tôi đáp ứng chồng như nghĩa vụ của một người vợ, chồng tôi cũng nhận ra điều đó, nên buồn. Nếu cứ kéo dài tình trạng này, chắc vợ chồng tôi khó có hạnh phúc trọn vẹn. Rất mong được các chuyên gia tư vấn tháo gỡ giúp tôi.


Link nguồn: http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/tamsu/481975/index.html


Sorry mình vẫn không post được ảnh.


Thế này là thế nào nhỉ:Thinking:?


Tâm lý con người nhiều khi cũng khó nắm bắt thật.