Lấy chồng 5 năm nhưng chưa bao giờ tôi được sống vui vẻ một ngày. Gia đình chồng 3 thế hệ sống trong một căn nhà 2 tầng cũ kỹ, chật chội.


Ông bà nội đã già, sống lủi thủi ở căn phòng dưới tầng 1, chẳng cho ai đụng vào dọn dẹp. Bố mẹ chồng thì khó tính, lúc nào cũng xét nét con dâu. Còn chồng tôi, có lẽ cũng lây nhiễm tính khí của bề trên nên mắc bệnh keo kiệt.


Đi làm về, tôi thường phải tự tay xách nước từ vòi nước máy ngoài sân vào phòng tắm tầng 2 để tắm.


Vì phòng tắm trên đó bị hỏng đường ống nước từ lâu nhưng cả nhà không ai muốn sửa vì sợ tốn tiền và đục đẽo làm tường yếu và bẩn thêm.


Chồng tôi dù nằm trên ghế xem ti vi, cũng không bao giờ xách nước cho vợ.


Mùa đông, nếu thích tắm nước ấm, tôi phải đun 2 ấm nước bằng bếp than tổ ong còn bình nóng lạnh chỉ khi nào có khách hoặc ông bà bố mẹ chồng dùng mới bật và lúc đó tôi được ké chút nước nóng sót lại.


Bữa ăn cũng quanh năm là rau nấu nát và thịt đun mặn đắng. Hôm nào 'sang trọng' có thêm đĩa cá kho hoặc đĩa tôm khô rang cũng mặn không kém. Thức ăn ít ỏi là thế nhưng tôi cũng chẳng được ăn nhiều cơm. Bữa nào người ngồi xới cơm cũng là mẹ chồng và bà nội.


Mỗi lần, cứ tôi đưa bát ra lần thứ hai là bị bóng gió rằng con gái nên ăn ít giữ dáng, ăn như lợn thì ai nuôi nổi.


Đi làm về mệt mà cơm không được ăn no, lại vất vả xách nước. Vì vậy, hồi đầu mới về nhà chồng, đêm nào tôi cũng bị đói và nhanh chóng sụt mất 4kg.


Sống khổ sở như thế được 3 năm thì vợ chồng tôi được ra ở riêng. Nhà mới là 1 căn chung cư giá rẻ được mua lại từ người bạn của bố chồng.


Không phải sống chung với bố mẹ chồng, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng, chồng tôi vẫn mang theo cả cái tính hà tiện.


Thời gian đó, tôi đang mang bầu và sắp sinh. Song anh chưa bao giờ mua cho tôi một thứ gì để tôi ăn, bồi dưỡng cho con, chưa bao giờ sắm cho tôi cái quần, cái áo, hay đôi giày.


Thậm chí, mọi đồ dùng của con, từ bình sữa tới quần áo, cái tất, cái mũ, đều là tôi tự bỏ tiền túi ra mua.


Chồng tôi nói, tiền anh còn phải để trả nốt tiền nhà cho bố mẹ, với lại đã là vợ chồng thì tôi mua cũng giống anh mua.


Thực tế, căn nhà đứng tên hoàn toàn của anh, không hề có một dòng nào chứng nhận tôi đồng sở hữu. Trong khi các khoản khác, từ ăn uống, đóng tiền vệ sinh, tiền điện nước sinh hoạt… đều là tôi bỏ ra. Tháng nào, đồng lương của tôi cũng cạn sạch.


Vậy mà lúc đi đẻ, 3 triệu đồng tiền viện phí chồng cũng bắt tôi chia đôi. Anh nói, anh cho con một nửa, còn một nửa nữa thì tôi phải lo cho tròn trách nhiệm người mẹ.


Vừa đầy tháng, tôi phải vay tiền mẹ đẻ, trả cho chồng 1,5 triệu tiền viện phí và 2 triệu tiền ăn uống trong tháng ở cữ.


Vì không nhờ được ai trông con (mẹ chồng tôi tuy ở gần nhưng bà vụng về và nóng tính nên không trông được trẻ), tôi đành bỏ việc cũ, nhận đánh máy, dịch tài liệu và làm những việc linh tinh qua internet ở nhà.


Trong thời gian nuôi con, vì con uống sữa mẹ hoàn toàn nên chủ yếu là mẹ ăn con bú nhưng chồng tôi quy đó là tôi hưởng nên anh không đóng góp đồng nào.


Con được 1 tuổi, tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như thế nữa nên đòi ly hôn. Song anh không đồng ý.


Chúng tôi sống với nhau mà cứ như trọ cùng một nhà. Ai làm việc nấy, không dính dáng gì tới nhau, chỉ cách vài hôm anh lại mò sang phòng tôi để 'quan hệ'. Xong việc lại về phòng anh ngủ cho sạch sẽ.


Hôm nào tôi khóa cửa, anh đập cửa rầm rầm khiến con thức giấc, buộc lòng tôi phải mở cửa cho chồng vào.


Cách đây mấy hôm, con ốm nên tôi không thể mang con cùng đi chợ được. Tôi đành nhắn tin nhờ anh mua cho tôi 1 gói muối và 2 bìa đậu phụ.


Buổi chiều, chồng xách 1 túi rau củ thịt thà về nhưng đưa lại cho tôi đúng gói muối và 2 bìa đậu. Anh nói: 'Muối 4.000, đậu 8.000'. Tôi lại lủi thủi vào phòng lấy trả anh 12.000, anh cầm nhét vào ví.


Vì bực bội chồng hà tiện tính toán chi li, tối hôm đó anh mò sang phòng, tôi bảo: 'Muốn làm thì đưa tiền đây, 200.000 đồng/lần'.


Chồng tôi giãy nảy lên mắng tôi đừng quên đang sống trong nhà của ai. Anh không lấy tiền thuê nhà đã là nhân nhượng lớn rồi.


Huống chi tôi là vợ, trách nhiệm phục vụ chuyện giường chiếu cho chồng là điều đương nhiên. Tôi đòi tiền như vậy có khác gì gái bán hoa đâu, sao phải hạ thấp nhân phẩm của mình.


Tôi cũng nóng giận cãi anh rằng giờ tôi chẳng cần cái nhân phẩm ấy, bán được nó, tôi bán liền.


Nếu anh đưa tiền thì tôi phục vụ, còn không thì ra ngoài mà tìm cô khác. Đêm đó, chồng tôi hậm hực bỏ về phòng chứ nhất quyết không chịu rút 200.000 đồng ra.


Cuộc sống hôn nhân này khiến tôi mệt mỏi và cảm thấy ngột ngạt quá! Tôi phải làm gì đây?


Ly hôn thì có thể tôi không được quyền nuôi con vì nghề nghiệp không ổn định, lại không nhà cửa. Mà để con cho ông bố hà tiện đó chăm sóc có khi người làm mẹ như tôi còn đau khổ hơn. Cứ nín nhịn đến bao giờ đây hả mọi người?


Theo Ngọc Châu/Afamily.vn/Ttvn.vn