Tôi năm nay 29 tuổi, cuộc đời tôi trải qua biết bao vui buồn, hạnh phúc và có lúc đẫm nước mắt, tuyệt vọng. Nhưng sau những phút giây, những xúc cảm đó tôi phải tự mình đứng lên, sống tiếp và tự nhủ phải sống cho tốt dù còn 1 giây để sống trên đời này.
Tôi là thợ may còn chồng là công nhân khai thác quặng, anh đi làm cách nhà hàng trăm km nên nửa tháng thậm chí cả tháng anh mới về một lần. Dù xa cách nhưng hạnh phúc của chúng tôi luôn đong đầy, ngày nào vợ chồng tôi cũng trò chuyện với nhau bằng những lời yêu thương khiến bất kỳ ai cũng ghen tỵ. Tôi đã từng nghĩ, dù chỉ một giây được làm vợ anh thì tôi đã là người phụ nữ hạnh phúc.
Buổi trưa hôm ấy, anh chở vợ về. chính mắt tôi nhìn thấy. Không còn chối cãi gì nữa, 4 tháng qua chồng tôi không về vì anh đã có gia đình mới, có vợ đẹp và trẻ hơn tôi. Tôi ê chề nhục nhã, tim tôi như ai bóp nghẹt. Cố gắng lắm tôi mới ra được bến xe trở về nhà. Tôi vùi mặt khóc cho đến khi hai mắt tôi sưng mọng, tôi chẳng thể giãy bày với ai về sự thật đau lòng này.
Tôi biết, sau khi tôi đi. Chồng tôi có trở về tìm để hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng không gặp. Tôi bị buộc tội “bỏ nhà” và chồng tôi được ly hôn vắng mặt. Tôi chỉ cười khi biết được tin ấy, cười cho sự chua chát của cuộc đời. Tôi bỏ đi biệt xứ để tìm hạnh phúc nhưng đã 4 năm rồi mà vết thương lòng vẫn chẳng thể lành, nỗi đau chưa thể quên. Hạnh phúc mới với tôi vẫn còn mênh mông và xa vời lắm, mịt mù như niềm tin, ước mơ có con của chồng tôi vậy.
http://www.webtretho.com/forum/f188/co-bac-nao-lay-vo-duoc-nhu-em-khong-a-2176601/
http://imgs.emdep.vn/Share/Image/2016/01/16/01b53c3d817950560883835af2f8fcb76d4787d0-001337959.jpg