Chào các bạn đọc mục Gia đình!


Chưa bao giờ tôi nghĩ, mình lại chia sẻ câu chuyện của nhà mình lên đây. Tôi vẫn cứ nghĩ gia đình tôi cực kỳ êm ấm khi có người vợ hiền chịu thương chịu khó, chỉ một lo toan chăm chút cho gia chồng con. Tôi quá vô tâm nên không biết được 3 năm nay vợ tôi luôn phải sống trong dày vò, đau khổ.


Tôi kết hôn tính đến nay đã được 5 năm. 5 năm hôn nhân của tôi trôi qua rất êm đềm. Vợ chồng tôi hiếm khi to tiếng. Và có to tiếng chúng tôi cũng làm lành nhanh chóng. Chưa khi nào chúng tôi giận hờn nhau quá 1 ngày. Và cũng chưa bao giờ vì công việc mà tôi xa vợ tôi quá 2-3 ngày.


Vợ chồng tôi cũng có 1 con gái nhỏ. Con gái tôi năm nay học lớp mẫu giáo. Do nhà tôi chỉ có tôi là con trai, dưới tôi còn có cô em gái đã lấy chồng nên vợ chồng tôi sau khi kết hôn xong thì ở với bố mẹ.


Bố mẹ tôi đều là những người trí thức và đã về hưu. Tuy nhiên, tư tưởng của ông bà khá là cổ hủ và phong kiến. Ông bà vẫn theo lối suy nghĩ cũ, để ý từng lời ăn tiếng nói của vợ tôi.


Xin nói thêm về vợ tôi. Vợ tôi là một phụ nữ không khéo ăn nói nhưng tính cách của cô ấy rất chân thành. Đặc biệt, vợ tôi không bao giờ để bụng chuyện gì. Cô ấy là người dĩ hòa vi quý và rất trân trọng các mối quan hệ gia đình.


Vì là người tâm lý nên dù bố mẹ chồng có xét nét cô ấy bao nhiêu nhưng vợ tôi cũng xuề xòa bỏ qua. Cô ấy cũng ít khi than thở với chồng. Có lúc là con trai thấy bố mẹ xét nét con dâu quá, tôi cũng phát điên hộ em và góp ý với bố mẹ. Song vợ tôi toàn gạt đi bảo rằng, các cụ già rồi có cách nhìn khác nên cô ấy không có gì khó chịu hết. Nhờ có vợ hiền mà cuộc sống của gia đình tôi vẫn khá đầm ấm, vui vẻ.


Vợ chồng tôi kết hôn được 2 năm thì một ngày mẹ tôi bị đột quỵ và mất. Từ ngày mẹ mất, lo ma chay, đám giỗ, vợ tôi đều lo toan rất chu đáo. Tuy vậy, tôi chưa từng một lần thấy vợ thắp nhanh trên bàn thờ cho mẹ.


Cứ mỗi lúc đến ngày giỗ của bà hoặc những ngày rằm, mùng 1, vợ tôi thường chuẩn bị chu đáo hết thảy các đồ cúng lễ và sắp rất gọn ghẽ trên bàn thờ nhưng lúc nào cô ấy cũng gọi tôi hay bố chồng lên thắp hương, khấn vái. Ngay cả khi ra mộ bà cũng thế, vợ tôi toàn châm hương, sửa soạn lễ vật rồi đưa tôi thắp hương.


Ban đầu, tôi cũng không để ý đến hành động này của vợ. Thấy vợ vẫn chu đáo nên tôi không để tâm gì hết. Chỉ trong cái giỗ thứ 3 của mẹ tôi mới đây, khi bố tôi còn ở dưới nhà tiếp khách khứa, tôi cũng đang bận rộn chuyện cỗ bàn thì vợ tôi ở trên tầng 3 sửa soạn mâm cơm cúng rồi hoa quả, bánh trái để trên bàn thờ cúng giỗ mẹ.


Nhưng lần này cũng như nhiều lần trước, cô ấy chuẩn bị xong đâu đấy thì lại chạy xuống dưới mời bố tôi lên thắp hương. Bố tôi bận nên bảo vợ tôi bảo tôi.


Bản thân tôi nghĩ, con nào cũng là con, người trong nhà ai thắp hương cho mẹ cũng được nên bảo vợ tôi lên thắp hương và khấn vái. Tôi cũng yên tâm vì biết vợ tôi cũng rất thạo việc thắp hương thờ cúng này.


Sau khi tôi nói xong như vậy, vợ tôi thay đổi sắc mặt và đứng nhìn tôi trân trân. Thú thật tôi chưa bao giờ thấy vợ tôi có thái độ lạ như thế. Rồi em nước mắt giàn rụa vội ôm mặt chạy lại lên tầng 3.


Thấy vợ như vậy, tôi cũng chạy lên xem vợ có chuyện gì. Tôi bảo em: “Anh bận không thắp hương cho mẹ được thì em là con dâu thắp hương cũng được chứ sao phải câu nệ? Anh có nói gì sai đâu mà em lại khóc tức tưởi như thế?”.


Chỉ đến lúc này, vợ tôi mới gục đầu vào vai tôi khóc òa lên. Đến nỗi sợ người nhà nhìn thấy, tôi phải đóng cửa phòng thờ lại để hỏi vợ đầu đuôi mọi chuyện.


Vợ tôi lúc này mới thút thít kể rằng, không phải vợ tôi không muốn thắp hương cho mẹ chồng mà là do bà trước khi mất cấm vợ tôi không được thắp hương cho bà sau khi mất. Tôi sốc cực độ khi nghe vợ nói vậy. Bởi chuyện này, vợ tôi chưa bao giờ kể cho tôi biết.


Rồi vợ tôi kể rằng, từ ngày về làm dâu, mẹ tôi rất hay để ý vợ tôi nhưng cô ấy đều cho qua. Nhưng có một việc mà cô ấy không thể bỏ qua được cho mẹ và to tiếng với mẹ chồng của mình khiến bà tức giận nói câu nói trên.


Đó chính là 1 ngày khi bà còn sống, tôi hôm đó đi công tác, vợ tôi đi làm về thì được tin mẹ đẻ cô ấy bị viêm phổi phải nhập viện. Cô ấy đã xin phép mẹ tôi cho vào viện ngay với mẹ nhưng mẹ tôi một mực không cho con dâu đi. Mẹ tôi nói con dâu phải lo cơm nước cho nhà chồng và để sáng mai dậy thì đi đâu thì đi.


Song cô ấy nhất quyết chỉ lo cơm nước xong là xin phép mẹ tôi về ngoại thăm mẹ đẻ luôn mặc kệ sự giận dữ của bà. Mẹ tôi vì điều này mà cho rằng vợ tôi không nghe lời, không coi bà là mẹ chồng.


Khi vợ tôi trở về, bà nhiếc mắng vợ tôi và bảo vợ tôi rằng: “Mày đã không coi mẹ là mẹ chồng, không coi trọng lời mẹ nói thì sau này mẹ chết đi, mẹ cấm cửa mày được thắp hương trên bàn thờ cho mẹ”.


Vì câu nói này của mẹ chồng mà vợ tôi suốt 3 năm qua dù rất muốn thắp cho bà 1 nén nhang nhưng vẫn không dám và luôn lấy lý do để trốn tránh việc này cho bố chồng, cho chồng. Cô ấy cũng luôn mang trong mình 1 nỗi dằn vặt, đau khổ mà không dám thổ lộ cùng ai.


Nghe vợ tiết lộ bí mật này, thật sự tôi rất bàng hoàng. Tôi không hiểu tại sao người mẹ đã khuất của tôi lại có thể nói những lời nặng nề như thế với con dâu để giờ thành nỗi ám ảnh khôn nguôi với cô ấy. Bên tình bên nghĩa, tôi phải làm sao với vợ và cả với người mẹ đã khuất núi của tôi đây?


st