Tôi tự nhận mình là gã đàn ông bảo thủ, gia trưởng. Nhưng nói thực, đàn ông tên nào mà chẳng vậy. Cái máu đó trong người có ít hay có nhiều mà thôi. Cái tính bảo thủ, gia trưởng đó của tôi cũng chưa gây hại cho ai bao giờ. Nên tôi chắng mấy bận lòng vì nó. Hơn nữa em, người con gái tôi yêu, người vợ tương lai của tôi cũng đã quá quen với cái tính khí đó của tôi rồi. Tôi chỉ cần người làm vợ mình chấp nhận mình là đủ.



Em đúng chuẩn người con gái hiền lành, ngoan ngoãn, nghe lời. Hình như những người đàn ông tính tình như tôi thì đều yêu được những người con gái như em ấy. Tôi nói gì em cũng dạ, bảo gì em cũng vâng. Em có chính kiến nhưng ý kiến của tôi luôn được em đặt lên hàng đầu. Thế mà tôi, lại chẳng coi đó là sự tôn trọng, coi nó là điều hiển nhiên, là quy luật mà em buộc phải làm cho tôi. Những gì em nói, ý kiến của em, tôi đều bỏ hết ngoài tai. Với tôi, bản thân mình vẫn là nhất, là quan trọng. Cái suy nghĩ áp đặt ấy tôi cứ nghĩ nó vô hại mà không thể ngờ được rằng, có một ngày, nó lại đẩy tôi rơi vào sai lầm không lối thoát ấy.



Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi không hề xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào. Đơn giản vì tôi nóng thì em nguội, tôi quát thì em im lặng. Bạn bè thấy tôi đe được vợ nên suốt ngày bắt tôi chỉ dạy chiêu trò. Tôi vỗ ngực tự đắc lắm. Có mấy ai sai được vợ, quát được vợ như tôi đâu cơ chứ. Nhưng tôi không hiểu, chuyện gì cũng có cái giới hạn của nó. Khi sức chịu đựng của con người vượt quá giới hạn…



Tính tình của tôi càng ngày càng cộc cằn, thô lỗ. Ngày hôm ấy, tôi đưa em đi họp lớp đại học của em bởi tôi biết rõ, trong số bạn bè ấy có ít nhất vài kẻ ngày xưa yêu thầm em. Tôi phải đi để bảo vệ em. Nói thế chứ thực lòng là để rình xem em có làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không thôi. Chẳng hiểu sao lúc ấy trong đầu tôi lại chỉ có cái suy nghĩ điên rồ ấy mà không hề biết rằng…



Thấy em mỉm cười vui vẻ tiếp chuyện mấy tên đó. Tôi bực mình lắm. Người ta nói cấm có sai, tình cũ không rủ cũng đến. Nụ cười tươi rạng rỡ nở trên môi em càng khiến nỗi uất hận trong tôi dâng cao. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lại có thể điên dại tới mức tự tưởng tượng ra cảnh em phản bội mình. Vớ lấy chai rượu, tôi uống lấy uống để cho thỏa căm hận. Thấy tôi có vẻ bực dọc, em vội vã xin phép ra về trước với lý do không được khỏe. Ra đường, tôi quay lại quát em:



- Em không nể mặt tôi gì hết. Tôi ở đó mà ngang nhiên cười nói với những thằng khác. – Hét lên giữa đường, thu hút sự chú ý của mọi người



Mọi người nhìn, em ái ngại, nhẹ giọng:



- Em trả lời là vì phép lịch sự. Sao anh lại gắt gỏng như vậy chứ. Em có lỗi gì đâu.



- Cô vẫn còn cãi. Cô dám cãi lại tôi sao? – Tôi bắt đầu điên lên khi em lần đầu tiên cãi lại mình



- Tại sao anh lại vô lý như thế chứ. Anh làm em thất vọng quá! – Em nhìn tôi tuyệt vọng



- Vậy thì cô đi mà tìm mấy cái thằng cho cô hy vọng kia đi. Tôi đi về trước.



Tôi trừng phạt em bằng cách ép em xuống đi bộ. Quay đầu xe, tôi phóng đi. Được chừng 3 phút thì…



Rầm…



Tiếng động mạnh ấy làm tôi giật mình kinh hãi. Quay đầu lại, tôi chẳng dám tin vào cảnh tượng ấy. Em nằm bất động giữa một vũng máu lớn. Tên lái ô tô đó bước ra ngoài trong tình trạng chân nam đá chân xiêu. Hắn ta say rượu, không làm chủ được tốc độ nên đã đâm phải em trong khi đang xin sang đường. Tôi vứt xe đó, lao đến bên em. Lay gọi mãi. Em nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn rồi buông tay xuống. Tôi gào lên như một kẻ điên. Tôi vừa làm chuyện quái gì vậy chứ. Giận dỗi mù quáng, chỉ có 3 phút thôi mà sao thảm kịch lại xảy đến.



Tôi khóc, lần đầu tiên trong đời tôi khóc đau đớn như vậy. Ánh mắt của em lúc nhìn tôi trước khi nhắm lại, đầy xót xa, có cả chút gì đó, trách móc, nuối tiếc, ân hận. Tôi hận mình không thể nằm đây thay cho em. Nóng giận vài phút để phải trả một cái giá đắt như thế này, có đáng hay không đây. Tiếng xe cứu thương inh ỏi, rú gào ầm ĩ mà trái tim tôi chết lặng. Điều kì diệu có thể xảy ra, tôi nguyện hy sinh tất cả những gì của mình.



webtretho




HÌNH ẢNH CHỈ NHẰM MỤC ĐÍCH MINH HOẠ



st