Tôi và chồng vốn là bạn đại học, ra trường 2 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi từ nhỏ vống là cô bé ăn nói nhẹ nhàng, nữ tính. Với bạn bè cũng như đồng nghiệp chưa bao giờ tôi nặng lời hay lớn tiếng cãi vã, cũng chẳng tranh giành hơn thua với ai. Tính tôi như thế nên mọi người ai cũng quý.


Hồi yêu nhau tính chồng tôi cũng rất dễ chịu, ăn nói chừng mực không hề lỗ mãng. Tuy nhiên sau này tôi mới biết đó là mỗi khi ở bên tôi còn ngoài xã hội anh cũng thuộc típ người nóng tính. Song điều đó cũng không làm tôi bận tâm nhiều vì miễn sao chồng thương yêu và đối xử tốt với mình là được.


Mới cưới, lúc này chồng tôi cũng đã lên chức trưởng phòng, vài lần thấy anh nạt nộ nhân viên qua điện thoại cũng khá gay gắt. Tôi có góp ý thì anh bảo: “Phải thế thì nhân viên mới sợ và chịu khó làm khi mình vắng mặt chứ. Nhẹ nhàng thì chúng nó chẳng coi mình ra gì”. Sau đó tôi cũng không tham gia nữa vì nghĩ đó là cách quản lý công việc của anh.



Cuộc sống êm đềm trôi đi cho tới khi tôi sinh đứa con gái đầu lòng. Vì vỡ ối sớm nên con gái tôi phải sinh non ở tuần 34. Con phải nằm lồng ấp thêm 1 tuần mới được ra với mẹ. Về nhà con cũng hay quấy khóc và thỉnh thoảng vẫn phải vào viện kiểm tra liên tục.


Một mình tôi vất vả với con chẳng có ai giúp vì mẹ chồng thì đã mất, bố mẹ tôi thì ở quá xa. Thấy con hay ốm quá chồng bảo tôi nghỉ hẳn việc 1 đến 2 năm để con cứng hơn rồi đi làm. Tôi chần chừ nhưng rồi cuối cùng cũng quyết định nghỉ việc và đây chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.



Con khóc con quấy chỉ có một mình. Nhà người ta thấy con khóc thì chồng bế đỡ dỗ con thay vợ nhưng anh thì không. Bị con quấy rối giấc ngủ anh quát ầm ĩ: “Em nuôi con kiểu gì vậy. Có mỗi việc dỗ cho nó nín cũng không xong” rồi sau đó anh xách gối ra ngoài phòng khách nằm bỏ mặc tôi vật lộn với con.


Đêm đã không được ngủ nhưng ngày tôi vẫn phải mọi việc trong nhà cho ổn thỏa trước khi chồng đi làm về. Hôm nào mà chưa thấy cơm nước dọn sẵn là y như rằng chồng bắt đầu hậm hực tỏ vẻ khó chịu. Vợ chồng vì thế mà chẳng còn vui vẻ với nhau như trước nữa.


Thế nhưng nếu chỉ dừng lại ở mức độ này thì cũng chưa có gì để nói. Điều dẫn tới cuộc hôn nhân của chúng tôi trở nên chông chênh chính là việc tôi không thể đáp ứng được chồng trong “chuyện ấy” như ngày trước. Nhưng chồng tôi thì lại là người đàn ông có nhu cầu cao.


Trước đây tôi chưa bao giờ từ chối chồng, thậm chí hai vợ chồng còn cùng xem phim nóng rồi làm chuyện ấy để lấy cảm hứng. Nói chung là rất hòa hợp, thế nhưng giờ thì tôi cảm thấy nó như một nghĩa vụ vậy. Nhiều lần cố gắng nhắm mắt làm cho xong. Nhiều hôm đau rát lắm nhưng vẫn cố gắng chiều chồng.


Nhưng chồng tôi không được thỏa mãn như trước nên anh khó chịu ra mặt. Thấy vợ không còn chủ động như trước thì anh bắt đầu móc mỉa: “Ở nhà ban ngày chắc có thằng nào chạy qua tranh thủ rồi nên tối không muốn chiều chồng nữa gì”. Tôi chỉ cười xem đó là câu nói đùa của chồng nhưng không ngờ đó lại thực là suy nghĩ của anh.



Cho tới một hôm. Hôm đó thực sự tôi mệt thật vì cả ngày con sốt quấy kinh khủng. Con vừa dịu người thiếp đi một lúc, tôi cũng định tranh thủ ngủ thì chồng lại kéo tôi lại định làm “chuyện ấy”. “Nay em mệt lắm, để em tranh thủ ngủ một lát đi không tí con dậy con lại quấy”.


Tôi vừa dứt lời thì chồng hất mạnh tôi ra một cái. Vì bất ngờ suýt chút nữa thì cánh tay tôi đã đập vào con bên cạnh. Anh hằn học quát vào mặt tôi. “Cô chỉ có việc nằm ngửa mỗi đêm mà cũng kêu mệt thì đi làm như tôi chắc chết”!


Chồng lại giận dỗi bỏ ra phòng khách. Tôi nằm bên con mà không kìm được nước mắt. Tôi mệt thực sự có phải là lấy lý do để từ chối chồng đâu. Cả ngày vất vả với con cùng bao thứ việc không tên khác mà chồng lại nói mình như thế. Giờ tôi mới thấm cái chuyện nghỉ việc ở nhà trông con thì đời mình nó khổ thế nào.


Thế nên những chị em đang có ý định nghỉ việc ở nhà trông con tôi khuyên là dừng ngay ý định đó đi. Bản thân tôi tôi cũng đã có quyết định của riêng mình rồi. Con tôi cũng đã 8 tháng, tôi không thể cứ ngồi nhà cơm nước chờ chồng về xem nét mặt của anh thế nào mới dám ngồi ăn cơm nữa. Tôi sẽ gửi hồ sơ xin việc trở lại và gửi con tới nhà trẻ tư nhân gần nhà. Tôi sẽ tự chủ cuộc sống của chính mình chứ không thể để chồng khinh thường mãi như thế được.



St