Chồng em nằm trong số 10% đàn ông quý hiếm, nhưng em chán chồng đến tận cổ!


Em có một vấn đề thế này, đắn đo mãi mới dám chia sẻ cùng các chị. Mong các chị có kinh nghiệm sống cho em ý kiến, đừng ném đá em tội nghiệp.


Hôm nay tình cờ đọc được bài 60% đàn ông ngoại tình, 90% quan hệ tình dục ngoài hôn nhân, em trộm nghĩ chồng mình đúng hàng quý hiếm, đứng trong đội ngũ 10% còn lại nhưng sao cuộc sống của em không như là mơ thế này? Hiện giờ trong em như có một cơn sóng ngầm, mong muốn cuộc sống dữ dội hơn một chút, xáo động hơn một chút cho đỡ tẻ nhạt. Em lấy chồng được 4 năm rồi. Bọn em yêu nhau 3 năm mới cưới. Chồng em rất ngoan, “tứ đổ tường” không dính vào miếng nào.



Tửu: Chồng em tuyết đối không rượu chè. Thỉnh thoảng vui anh em gia đình thì làm lon bia rồi ngưng chứ không bao giờ qua lon thứ hai, rượu thì khỏi nếm. Đã rất nhiều lần anh kể bị bạn bè hoặc anh em giận vì từ chối uống, kết tội “khinh thường” anh em; nhưng ai giận thì giận anh nhất quyết không thay đổi. Anh nói là: chén chú chén anh, rượu vào lời ra; thà ngăn chặn từ đầu còn hơn. Biết bao nhiêu lần em muối mặt vì anh em đằng nội kết tội em là cấm chồng không cho nhậu nên chồng “bất nghĩa” với anh em. Rầu dễ sợ!



Sắc: Mọi người có thể nói em tin chồng quá không có cơ sở để kết luận, nhưng thực tế là chồng em không tơ hào gì gái lạ ạ. Em hiểu anh ấy lắm, không thích lang chạ, không thích rắc rối, không thích trai gái. Hồi yêu nhau, em cứ ghẹo anh ấy là “chẳng sợ con gì, sợ mỗi con gái”. Chồng em quan niệm: đi làm nuôi vợ con còn không đủ chứ tiền đâu nuôi gái. Em vặc lại: “giờ toàn gái nuôi trai không à” thì anh ấy khẳng định: “chiều vợ là hết sức rồi, sức đâu mà chiều người khác”. Đến đây thì em hoàn toàn đồng ý. Về khoản này thì em hoàn toàn yên tâm về chồng, bởi vì thứ nhất bản tính anh không phải là người lăng nhăng, gia đình có truyền thống một vợ một chồng; hơn nữa em dữ như hà bá, em luôn giáo huấn chồng: “Với em, chồng mà đi thì một đi không trở lại. Em yêu anh thật đấy, nhưng chuyện gì có thể tha thứ được hết, riêng chuyện này em dứt áo luôn…”.



Tài: tức là cờ bạc. Chồng em cũng tuyệt đối không. Đến tiến lên còn không biết chơi, có lần em rủ chơi bài cào thì đếm mãi không ra đủ nút, lại chẳng hiểu gì về luật. Thú vui duy nhất của anh là đồ công nghệ, tối ngày chỉ dán mặt vào máy và máy; chứ cờ bạc là một phạm trù không hề xuất hiện trong cuộc đời của anh (cho đến giờ phút này).



Khí: tức hút chích. Chuyện này lại càng không. Em đã bảo rồi, chồng em ngoan lắm í.



Nhưng mà được cái này mất cái kia các chị ạ. Chồng em ngoan phát sợ luôn. Gì mà cả bốn năm làm vợ ảnh, em chưa bao giờ biết đến chuyện ngồi cà phê với chồng, ra rạp xem phim với chồng hay đi du lịch với chồng. Anh ấy an toàn đến độ sáng mở mắt ăn sáng ở nhà rồi đến cơ quan làm việc, trưa ăn cơm nhà vợ chuẩn bị sẵn, chiều hết giờ về với vợ con. Sau 7 giờ tối nhà đóng 7 lớp khóa và 8 giờ lùa con đi ngủ. Anh chưa ngủ thì cũng ngồi máy làm việc đến khuya. Ngày nào cũng như ngày nào. Cuộc sống nhàm chán đến phát sợ.



Tiền làm được bao nhiêu anh đưa vợ hết, giữ lại chút đỉnh để phòng hờ; chẳng bao giờ đoái hoài chuyện mình có bao nhiêu tiền. Chẳng nghĩ đến việc đầu tư sinh lời hay dự định gì với tiền bạc kiếm được. Kiểu chỉ cần đủ ăn là được, không cần biết đến tương lai.



Ngày xưa yêu, em cho rằng hai đứa em là trời sinh một cặp, bạn bè em cũng nói vậy. Em ồn ào sôi động thì anh trầm tính, em hướng ngoại thì anh hướng nội, em nóng nảy thì anh dịu dàng… đúng là hai mảnh ghép hoàn hảo rồi phải không ạ? Em cũng nghĩ mình cần một người chồng hiền lành tử tế, yêu vợ thương con, thế là được; nhưng bây giờ cuộc sống nhạt nhẽo quá khiến em có cảm giác gò bó tù túng trong bốn bức tường, không chia sẻ với chồng được mà đi tung tẩy ở ngoài thì không nỡ. Đôi khi em muốn khuấy động cuộc sống lên thì anh viện hết lý do này đến lý do khác:



- Con còn nhỏ, mình đi chơi mà phải gửi con thì không đành, mà cho cả con đi thì anh không an tâm.


- Mấy chỗ ồn ào đông người anh không thích.


- Em thích xem phim gì anh tải về cho em xem? Xem phim ở nhà chẳng sướng hơn à?


- Em muốn đi học nhảy à? Chỗ đó toàn đào này kép nọ, chỉ hư người…


Vv và vv…



Có lúc em khích đểu:


- Cái Mai bên công ty cũ, nó vẫn còn thích anh đấy, anh biết không?


- Anh biết chứ, nó vẫn đi like dạo trên fb anh mà…


- Thế không động lòng hả chồng?


- Vợ dở hơi à? Lại gần đây sờ đầu cái nào? Chết rồi, nóng đầu rồi. Thảo nào ba pha bốn dây chập mạch không thể tả…



Thỉnh thoảng tù túng quá, em lên cơn. Lúc thì em mặt ủ mày rũ, tự kỷ một góc với con. Có lúc lại đành hanh dẩu mỏ lên mắng mỏ chồng như tát nước vào mặt chỉ vì những lý do hết sức ngớ ngẩn. Mấy lúc như vậy anh lại làm lành, rủ rê em đi đây đi đó… nhưng lạ là kể cả anh rủ em đi đâu em cũng tụt hứng vì nghĩ: chả có nhẽ mình lại chỉ đi với con người này, bộ mặt này, hành trình chán ngắt này… thế thì thà ở nhà cho khỏe còn hơn…



Biết em oải chè đậu quá sức tưởng tượng, đứa bạn thân rủ em vượt rào một chuyến. Sau rất nhiều lần nó đốc thúc và em đắn đo suy nghĩ, cuối cùng em quyết định xin nghỉ phép rồi book vé cùng đứa bạn trốn đi Đà Lạt. Bọn em thuê xe máy lang thang khắp các chùa ở Đà Lạt, ghé tất cả những nơi có món ăn ngon, lang thang phố núi về đêm, rồi tạt qua vào bar nhảy nhót. Mệt đứt hơi thì về khách sạn lăn ra ngủ. Chồng em vẫn đinh ninh em đi công tác xa, ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện. Em nhớ con thắt ruột, nhưng quả thật chưa bao giờ em thấy vui như vậy…



Chẳng biết có phải định mệnh hay không, đêm thứ 3 vào bar, bọn em gặp lại người quen cũ. Anh này trước đây học cùng với em ở lớp văn bằng 2, vẫn độc thân vui tính vì mải mê sự nghiệp riêng. Anh tình nguyện dẫn bọn em khám phá Đà Lạt, chạy xe máy đi Suối Vàng và Thung Lũng Vàng. Tối lại cưỡi xe về trung tâm thành phố ngồi cafe Đà Lạt Night đến nửa đêm mới về khách sạn. Chỉ một ngày thôi, nhưng em thấy người đàn ông này hay ho quá các chị ạ. Anh ta biết đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ cổ chí kim, hết chính trị lại đến làm ăn… vô cùng cuốn hút. Anh ta là một gã khá tinh tế, chỉ cần nhìn ánh mắt người đối diện mà đoán được ý nghĩ. Anh ấy phong trần lãng tử, thần thái toát ra từ đôi vai rộng, vầng trán cao, đôi mắt nheo nheo ấm áp đến bàn tay dày ấm áp. Em thầm nghĩ, vì sao hồi đó mình lại bỏ lọt mất người đàn ông này thế nhỉ?



Hai ngày liên tiếp, anh ta tháp tùng hai đứa em rong ruổi hết Đà Lạt. Em hỏi: “anh không bận gì à?”, anh ấy chỉ bảo: “chẳng mấy khi gặp người quen, anh bỏ hết để đi với em”. Tối ngày thứ hai, chẳng biết vô tình hay hữu ý, anh ấy nắm tay em khi đi dạo phố núi. Tháng 2 tiết trời Đà Lạt đêm vẫn còn se lạnh, bàn tay anh ấm áp miết chặt. Lúc ấy, em thực sự chỉ muốn nắm lấy tay người đàn ông này không muốn buông…



Sáng hôm sau, em hối con bạn về thành phố từ sớm, trốn cái thứ tình cảm đang len lỏi. Về đến SG, mở điện thoại ra thấy tin nhắn: “Em trốn đi đâu thế, anh tìm em mãi”, trái tim em như bị bót nghẹt…



Trước khi đi ĐL, em cứ nghĩ đi 1 chuyến, về sẽ ổn định lại cuộc sống, chấp nhận hiện thực phũ phàng. Nhưng sau khi trở về nhà, trái tim em như còn vấn vương ở phố núi. Em nhớ người đàn ông đó, đến nỗi ngay cả khi gần chồng cũng tưởng tượng nếu đây là anh ấy, thì mình sẽ thế nào…



Giả sử chồng em hư một chút, liệu cuộc sống của em có phong phú hơn không? Có chị nào đang rơi vào hoàn cảnh của em không?


Rất mong các chị cho em lời khuyên. Em phải làm gì để cuộc sống bớt nhàm chán hơn và để em đỡ… chán chồng.