Kể từ hôm đó vợ tôi không còn đi làm thêm buổi tối nữa. Tôi cứ ngỡ cô ấy tăng ca như đã nói nhưng không phải. Cô ấy nhận làm thêm cho 1 quán cơm muộn, rửa bát phục vụ quét dọn và làm các việc.



Ở nơi xa tôi cứ tưởng vợ làm ở xưởng may nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã được 4 năm, vì cả hai gia đình đều vất vả nên đều tự lực cánh sinh từ nhỏ. Vợ tôi đảm đang, hiền lành chịu thương chịu khó nên rất được lòng bố mẹ chồng.



Khi con tôi được 3 tuổi tôi quyết định theo công trường vào Tây Nguyên làm. Ở trong đó xa xôi nhưng đồng lương khấm khá hơn, vợ tôi đi làm ở 1 nhà máy ngoại thành thủ đô, còn con gửi cho ông ngoại. Vì hoàn cảnh nên gia đình mỗi người một nơi, tôi thương và nhớ vợ con nhiều lắm.



Hôm đó tôi gọi điện thì vợ bảo em tăng ca, tôi bảo vợ làm ít thôi còn giữ gìn sức khỏekẻo lại ốm ra thì nguy. Cô ấy cười nhẹ đáp: “Em không sao đâu, ông xa đừng lo. Em… em nhớ anh lắm”. Câu nói của cô ấy khiến tôi cay mắt và nhói trong lòng: “Anh cũng vậy, anh nhớ em”.



Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ được, 2 tuần sau tôi quyết định lĩnh lương và âm thầm về thăm vợ. Tôi ra Bắc Ninh gặp vợ, tôi định ngủ lại cùng cô ấy 1 đêm mai sớm sẽ bắt xe về nhà.



Khi tôi đến dãy trọ thì cô bạn thân của cô ấy chào hỏi niềm nở. Tôi hỏi vợ tôi thì cô ấy bảo: “Cái Lan đi làm thêm chưa về anh à?”. Tôi ấp úng: “Anh tưởng cô ấy tăng ca?”. Cô bạn của vợ tôi bảo rằng vợ tôi đi làm thêm buổi tối 2 tháng nay rồi, tăng ca lương thấp hơn nên cô ấy không làm ở xưởng mà thay vào đó buổi tối vợ tôi đến làm ở 1 quán ăn. Tôi đi bộ ngoằn nghèo đến quán nhỏ ven đường nơi vợ tôi đang làm. Tôi lấy máy ra gọi:



- Vợ à! Em đi làm về đã ngủ chưa?



- Dạ… dạ em đang đi ăn đêm với mấy cô bạn cùng xóm trọ, lát em về chồng à?



- Ừ anh biết rồi.



Tôi tắt máy, cô ấy cất điện thoại vào túi, lại đeo găng tay vào kỳ cọ mấy chậu xoong nồi bát đĩa tấp đống quanh chân. Xót xa, thương vợ vô cùng, tôi chờ 30 phút khi đó đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Tôi đi nhanh về phía quán, giờ cũng đã hết khách chỉ có vợ đang hì hục rửa nốt đống bát đĩa kia còn cô chủ quán thì xếp bàn ghế lại. Thấy tôi vợ bất ngờ đến mức á khẩu, người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng vậy. Cô ấy mừng rỡ khi thấy tôi nhưng rồi lại ngượng ngùng cúi xuống:



- Anh.. anh về khi nào thế sao không cho em biết?



Tôi hất xô nước đầy dầu mỡ qua 1 bên ôm vợ thật chặt rồi nói:



- Về đi em, em đừng làm nữa. Anh xin lỗi, đã để em vất vả.



Mắt tôi cay xè, chưa bao giờ tôi thấy xót xa như thế. Cô ấy ôm tôi và bảo:



- Em không sao đâu, mấy việc này ai chẳng làm được. Chồng đừng lo.



- Mình về đi em.



- Anh giận em à?



- Anh không, anh làm sao dám giận em được.



Chúng tôi ra về sau khi chào cô chủ quán và dĩ nhiên tôi đã nói chuyện với cô ấy 1 lúc tôi xin cho vợ tôi được nghỉ hẳn công việc tại đó. Tôi chờ vợ tắm rửa xong rồi ôm lấy cô ấy:



– Lên đây anh ôm nào, anh nhớ vợ nhiều lắm.



Cô ấy mỉm cười nằm xuống:



- Để anh bóp vai cho em nhé.



- Thôi không cần đâu anh, em quen rồi không sao đâu. Anh đi xa có mệt không?



Càng nói chuyện tôi càng thương vợ, cô ấy là người tốt nhưng lấy phải gã chồng nghèo như tôi cô ấy thiệt thòi quá. Mấy tháng nay mẹ tôi ốm đau nhưng cả nhà giấu tôi, cô ấy có cày cuốc để có tiền mua thuốc cho mẹ chồng, mua sữa cho con nên làm việc quên cả bản thân. Ôm vợ trong tay, cô ấy gầy đi nhiều quá, trong màn đêm mắt tôi vẫn cay xè.



Sau hơn 1 năm tích góp chắt chiu, tôi mở cho vợ 1 hàng quán nhỏ để cô ấy kinh doanh cho gần con gần nhà. Mỗi lần nhìn vợ con mỉm cười hạnh phúc, lòng tôi lại thấy ấm hơn: “Vợ à! Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em nhiều lắm”.




Hình ảnh chỉ nhằm mục đích minh họa



Mời bạn xem thêm những bài hay nhất:


Chồng mới mua cho vợ gói có cánh đấy, chắc vợ hết rồi đúng không?!!


Đau khổ vì bị gả cho chồng bại liệt, nào ngờ đêm tân hôn giật mình khi thấy cái đó động đậy trong...


Tá hỏa khi biết người đàn ông "cùng mình" trong đêm tân hôn ấy lại không phải là… chồng tôi!


st