Trời chưa sáng, tiếng mẹ chồng tôi đã oang oang dưới nhà: “Cái Vân đâu, giờ này còn ngủ đẫy giấc à? Không nhanh dậy đi chợ mua đồ ăn đi, đợi 7h mới đi thì khuân đồ ươn về à?”. Tôi cuống cuồng vùng dậy khỏi chăn, không may làm rơi cái chăn xuống nền nhà, chồng tôi vùng dậy đạp cho tôi một cái ngã dúi dụi rồi rít lên: “Cô không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ với chứ”.


Đấy, buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng những cơn gào thét của mẹ chồng và bằng những cát bạt tai, cú đấm đá của ông chồng mà tôi từng yêu mê mệt. Tôi xuất thân nghèo khó nhưng cũng cố gắng học xong đại học, có việc làm hẳn hoi. Từ khi lấy chồng, tôi chẳng khác gì một con ô sin chính hiệu, sáng mòn mặt ở bếp, trưa tất tả chạy về cũng chui vào bếp, tối cũng kết thúc ở bếp. Tôi cũng không hiểu vì saomình lại chịu đựng giỏi đến vậy. Có lẽ là vì nhờ cái giọng điệu khi ngọt ngào, khi phũ phàng của chồng.


Tôi lấy Nam vì yêu. Nam trước khi trở thành chồng tôi không tệ như bây giờ, nhưng sau khi tôi về làm vợ anh khoảng 1 năm thì anh lại hùa theo mẹ bắt nạt tôi. Mẹ anh xem tôi là ô sin chính trong nhà, bà đuổi cô giúp việc rồi giao hết công việc nội trợ cho tôi. Nhưng đâu phải thế là xong, bà soi tôi từng li từng tí rồi tổng sỉ vả tôi không sót ngày nào.


Nhưng cũng tại tôi ngu, cứ nghe chồng rót mật vào tai là mọi đau khổ, uất ức biến mất hết. Tôi lại lao đầu vào làm ô sin cho nhà chồng, phục vụ bố mẹ chồng chu đáo. Thế mà họ không biết trân trọng tôi, họ xem tôi như cái giẻ lau xe không hơn không kém. Tôi sinh được 1 đứa con gái, nhưng họ không hài lòng. Họ muốn một đứa cháu train en xúi giục chồng tôi ra ngoài kiếm con. Đến khi chồng tôi dắt một cô gái với cái bụng lùm lùm về thì tôi chết ngất. Tôi hận chồng, hận cả nhà chồng, nhưng tôi cứ cắn răng chịu đựng, đợi ngày trả thù.


Thấm thoắt tôi ở nhà chồng cũng được 10 năm. Đêm hôm đó, cô vợ bé của chồng tôi đòi ăn thịt gà, mẹ chồng tôi bắt tôi đi mua. Tôi bảo với bà rằng, giờ này chả còn quán nào bán, với lại đang mưa to, tôi không muốn ra đường. Thế là bà túm tóc tôi, vừa đánh vừa chửi. Đêm hôm đó, bao nhiêu uất ức trào lên, tôi ôm con bỏ đi trong đêm mưa gió.


Tôi bắt đầu làm lại cuộc đời, tôi thuê một căn phòng nhỏ làm chốn dung thân, thế rồi vận may cũng đến khi tôi trúng tuyển vào làm việc cho một công ty nước ngoài. Vì giỏi tiếng Anh nên lương tôi khá cao, tôi có thể nuôi con thoải mái. Bỏ đi được 2 tháng thì tôi đâm đơn ly hôn rồi gửi về cho chồng.


Bẵng đi được 5 năm, giờ đây tôi đã có chồng mới, anh rất giàu, anh đón mẹ con tôi về ở trong căn biệt thự 7 tỷ. Đời tôi thế là đã kết thúc được những chuỗi ngày đau khổ, tủi nhục.


Hôm đó, tôi ở nhà một mình với con gái thì nghe có tiếng chuông cửa. Mở ra, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy chồng cũ cầm thùng sơn cùng dụng cụ đứng bên ngoài. Thấy tôi, anh cười ha hả bảo:


- Ơ, trốn khỏi nhà tôi rồi giờ đi làm ô sin cho nhà giàu hả? Hèn gì biệt tăm biệt tích mấy năm trời.


- Ai bảo tôi làm ô sin cho nhà giàu? Đây là nhà tôi mà, anh đến quét lại sơn tường phải không? Đi theo tôi.


- Cô á? Cô mà có được căn nhà hoành tráng thế này ư? Tiền đâu ra?


- À, nhờ nhẫn nhục làm ô sin 10 năm cho n hà anh nên giờ tôi mới có căn biệt thự 7 tỷ này đấy chồng ạ.


Đúng lúc đó, chồng tôi về. Thấy tôi, anh gọi vợ ríu rít rồi chạy đến hôn tôi vào má. Anh kéo ông chồng cũ đang ngẩn tò te ra phía tường bị tróc sơn rồi chỉ trỏ. Tôi bình thản đi vào nhà, tôi biết lúc đó, ông chồng cũ của tôi đang ngạc nhiên tột độ. Chắc họ nghĩ tôi đang sống khổ sống sở ở một chỗ nào đó, chứ không nghĩ tôi đang ở trong căn biệt thự 7 tỷ. Tôi cười hả dạ, cuối cùng sau 10 năm nhẫn nhục tôi đã có thể cười khẩy vào mặt của những con người mà tôi đã từng xem là nhà chồng của mình.


Tôi tâm sự về điều này không phải là để khoe giờ tôi được ở trong căn nhà 7 tỷ giàu có, được một ông chồng yêu thương hết mực mà là vì, khi gặp lại gã chồng cũ khốn nạn đó, bao nhiêu uất hận, cay đắng trong lòng tôi lại cào xé nơi lồng ngực, tôi cũng chẳng mong họ đọc được những tâm sự này của tôi. Mà đơn giản, tôi muốn tâm sự ra cho nhẹ lòng, cho nguôi ngoa bớt nỗi đau mà tôi từng chịu đựng.


Thật ra, chồng tôi bây giờ cũng đã từng thất bại trong hôn nhân nên khi gặp được sự chân thành ở tôi, anh mới chịu ở lòng và yêu thương tôi như vậy. Tôi cũng thừa nhận rằng mình may mắn, tôi cảm ơn ông trời vì điều đó. Nhưng các bạn à, trên đời này, không có thứ gì mà ta không thể buông bỏ được cả, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Những thứ làm ta đau khổ thì đừng nắm làm gì, buông đi, để nhận về cái mới tốt đẹp hơn. Cho dù ngày ấy, không gặp chồng tôi bây giờ, tôi vẫn hạnh phúc vì sự lựa chọn của mình. Tôi sẽ đi làm để nuôi đứa con gái bé nhỏ của mình ăn học đàng hoàng, rồi tự tìm niềm vui trong cuộc sống cho mình. Vậy đó, hạnh phúc là do ta nắm giữ.


Chúc cả nhà có một buổi trưa cuối tuần vui vẻ!!