Tôi lấy chồng xa và tôi đang bị tiếng oan ko đáng, rất muốn mọi người cho lời khuyên, tôi đang rất buồn, tôi xin kể câu chuyện của mình:


Chồng tôi mất việc, và cứ đi suốt, gọi cũng ko nghe, hỏi tận nơi cũng ko trả lời, tôi cho qua vì nghĩ tính là thế nhưng ko chia sẻ, lại cáu gắt và hay đổ tội lên đầu tôi, chồng còn cãi nhau với cả bố mẹ chồng tôi nữa


Tôi làm nhà nước thật, nhưng lại là cơ quan mới thành lập nên bận lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng về sớm nấu cơm nhưng cứ đi về muộn là bm chồng lại nia xong, nia bát và nói khó nghe. Sau rùi tôi cũng biết, thì ra ông bà cứ nghĩ tôi lăng nhăng gì bên ngoài, cộng với chồng tôi như thế nên tôi cũng là cái bình phong cho họ nói chửi. Cứ hết giờ làm là vội vàng vàng về, đường thì xa 30 km, đợt vừa rồi tôi vừa ốm một trận vì kiệt sức và viêm phế quản.


Chiều hôm chủ nhật, chồng tôi đi sát gạo nhưng rất lâu mà ko về. Tôi đi tìm về mà cũng ko thấy nhưng chiều về tôi nấu cơm thì mẹ chồng lại cứ cằn nhằn và nói rất khó nghe với tôi như ko biết chăm con, cho con ăn cháo muộn…Trong khi tôi vừa tắm rửa cho con, vừa nấu cơm. Lúc tôi mang cháo lên cho con, bế con ra ăn, nó khóc thế là mẹ chồng tôi quát và nói tôi, đổi ngay cho tôi cái tội, nó đang ngồi trong lòng bà và giật ra mà tôi không được giật ra, tôi nịnh nó một vài lần rồi mới bế con ra.


Chồng tôi thì chẳng ra thế nào, bênh mẹ quá, nói tôi ko ra gì, là loại không dạy bảo được và cấm tôi đi làm, lại bảo không mở mồm ra mà nhờ mẹ. Mà lúc đó, tôi làm xong các việc thì tôi cho con ăn, lại đổi vạ cho tôi những tội không đâu, mà đây không phải lần đầu tiên, đã mấy lần hứa với tôi rồi mà luôn lặp lại như vậy...Chồng tôi thường chẳng bao giờ quan tâm tới vợ con, tôi thiếu tình cảm của chồng lại không bao giờ được chồng bảo vệ. Tôi uất ức quá mà ko cãi lại được, tôi đã chán cái cách nhà chồng cứ xúm lại nói tôi, nói những điều không đúng về tôi, tôi gạt tay cho mấy thứ gia vị trên bếp ga rơi xuống nền đất, trong đó có cả cái nồi dùng nấu cháo nữa thì phải. Tôi cũng biết là làm như thế đã sai rồi nhưng khi đã uất ức trong lòng, tôi không biết thế nào mà mình lại làm thế nữa.


Thế là tôi bị cả mẹ chồng và chồng: chồng lấy đó làm lý do đánh tôi thậm tệ, còn mẹ chồng cứ thế nói và chửi. Chồng tôi còn lấy chầy đánh tôi, nói sẽ giết tôi luôn và liên tục lấy chân đạp vào ngực tôi. Sau đó còn đuổi bảo nếu ko đi thì giết, tôi cũng bảo được là sẽ đi và lên thu dọn đồ đạc ngay. Nói lấy chầy đánh và chân đạp vào người thì không ai tin vì lúc đó nó chỉ đỏ lên, ngày hôm sau mới tím tái cả người, tôi đau nhức cả người mà không ai hiểu, vẫn cứ cho tôi nói sai vì không ai hiểu tôi. Chồng tôi lại khai có tát tôi một cái là không phải, chồng tôi thực sự đã nói dối. Mẹ chồng thì chứng kiến nhưng chắc chắn bà sẽ bênh con, điều đó tôi cũng không có ý kiến gì nữa cả.


Tôi xin kể tiếp, tôi không ngờ chờ tôi thu dọn đồ đạc xong, bố chồng gọi hết đằng nội, đằng ngoại, gọi cả xóm đến nói tôi đập phá nhà cửa rùi bỏ đi theo trai. Điều này là một điều xỉ nhục tôi và cũng không đúng.


Tôi gọi em trai tới đón. (em trai tôi học cách nhà tôi 30km). Khi em tôi đến, chưa kịp xuống xe, chồng tôi xông vào đánh và cả mấy người nhà chồng tôi nữa, cũng xông vào đánh em tôi. Tôi vào can mà không được thế mà mấy bác nhà chồng lại hò hét làng nước là 2 chị tôi đánh chồng tôi. Người nhà họ mấy chục người, chị em tôi sao dám đánh, mà từ bé tới giờ có đánh nhau với ai bao giờ đâu. Tôi thấy như vậy là người nhà chồng tôi lật như lật bàn tay.


Tôi liền nhờ mấy người gọi công an xã đến. Ai ngờ họ gọi công an xã là mấy người gọi bằng cậu, anh em với nhà chồng tôi. Họ đến chỉ bênh nhà chồng tôi thôi.


Tối hôm đó, thôn cũng đến làm bản tường trình nhưng cũng ko giải quyết gì vì họ nói việc gia đình cũng nhỏ, ko đáng phải thế này. Tôi cũng nghĩ là nhỏ, nhưng họ cố tình làm ra to.


Tối hôm đó, em trai định ở lại với tôi nhưng chồng tôi và bm chồng tôi lại bảo em trai về vì có nhiều thứ của chính quyền ko muốn rắc rối. Tuyên về, chẳng hiểu thế nào, có mấy đứa phục ngoài thôn, đuổi đánh em tôi. May mà em tôi biết đường tắt mà tránh được. Bm tôi và tôi đã rất lo.


Tối hôm đó, họ mang con tôi giấu lên nhà họ hàng, nửa đêm nhớ con quá mà không thấy chìa khóa, tôi phải trèo cổng ra và sang nhà đó đòi gặp con, họ lại bảo tôi láo.


Chồng tôi tối đó thì lại tình cảm bình thường, nói là tìm cách để giải quyết. Thế mà sáng hôm sau lại trở mặt như bàn tay, cả nhà nhốt tôi trong nhà, ko cho tôi đi làm. Nếu muốn ra ngoài, phải bảo bm tôi xuống làm bản kiểm điểm. Xong họ cứ gọi tiếp họ hàng và kể rất nhiều thứ không đúng về tôi để họ mắng tôi.


Tôi không muốn bố mẹ phải xuống để nghe những lời xỉ nhục vì tôi quá hiểu họ thế nào rồi. Nên buổi trưa họ đang ăn cơm, tôi trốn được ra ngoài. Đi nhờ mấy cái xe máy, rồi thì cũng xuống được chỗ làm để thuê phòng trọ. Quần áo cũng không thể mang theo, may mà gửi được em trai tôi ít quần áo cũ.


Tôi rất thương con, thương lúc con khóc ngặt nghẹo khi bố đánh mẹ, mới 2 tuổi mà lúc đó con chợt như người lớn. Thương con đưa thịt cho tôi ăn giữa trời nắng khi tôi đứng ngoài bữa ăn của họ. Tôi xót con, muốn về gặp con mà mọi người can quá, tôi lại thôi. Tôi phải làm sao đây, xin hãy cho tôi lời khuyên.