Chào cả nhà, mình là thành viên "già" của web này, nhưng vì lý do tế nhị nên phải lập nick mới. Lần đầu vào mục tâm sự post bài, mong tìm được hướng giải quyết cho tâm hồn được thanh thản.


Mình năm nay 30 tuổi, chồng 27 tuổi :(. 2 vc mình sống cùng nhau đc 3 năm rồi, hiện giờ có 1 bé gái 15 tháng. 2 gia đình mình ở 2 phía của HN, cách HN 100km. VC mình thì làm ở HN, đang thuê nhà, không có người giúp việc nên không gian hoàn toàn riêng tư.


Trước khi cưới, chúng mình có làm chuyện ấy, nhưng không nhiều, chỉ vụng trộm chớp nhoáng thôi, hình như có lúc đó mình thấy đc "lên đỉnh" như các mẹ hay tả. Sau khi cưới, vc mình kế hoạch 1 năm sau mới có E bé, nên thường dùng BCS, kô biết đó có phải làm lý do làm giảm ham muốn của chồng. Nhưng từ đó, khi gần gũi mình kô còn cảm thấy "sướng" nữa, chỉ thấy bt, có cũng được, kô có cũng không sao. tần suất chỉ 5 - 6lần/tháng.


Từ lúc có bầu đến khi sinh, kô có lần nào. Sau khi sinh, mình về quê, thì chồng kô bao giờ gợi ý, dù ở quê, 2 vc cũng có phòng riêng. Toàn mình lôi kéo thôi, như vậy đồng nghĩa là cũng kô "lên đỉnh". Bé đc 9 tháng, 2 vc đón cháu ra HN, từ đó thì thao hồ không gian riêng tư. Nhưng ... mình mà lờ đi thì cả tháng chẳng có lần nào, hic hic.


Chồng mình trông thấp bé, kô đẹp trai, ăn nói vụng về, làm lương thấp, chỉ là nv bảo hành nên lấm lem suốt ngày, vì thế mình nghĩ kô thể có ai khác được. Đi làm cứ hết ngày là về, có hôm làm thêm thì về muộn, ít khi đi chơi hay nhậu mà về muộn, hết giờ là về với vợ con. Đt thì mình toàn kiếm cớ, mượn máy chơi đtử, vì máy cảm ứng mà, mình dò cuộc gọi nhỡ, hay tin nhắn, kô có khả nghi gì. Từ bé đến lớn đc bố mẹ tin cậy lắm, vì đc coi là cậu bé ngoan, học bt, hiền lành, nghe lời bố mẹ, chưa bao giờ làm bố mẹ lo lắng, nên mình loại khả năng ngoại tình.


Về nhà cũng bt, chơi với con, phụ vợ làm việc nhà. Kô thuộc típ người tâm lý hay nịnh bợ vợ. Vc thì chẳng khi nào to tiếng, thường chồng to tiếng là mình kô nói gì và ngược lại, đó là cái tính như thế, chỉ 1, 2 ngày lại bt.


Vậy đấy, rất nhiều lần mình ngọt nhạt, giận dỗi về chuyện ấy, nhưng kô ăn thua. Có đêm nằm mình nói 1 tràng, đại loại "2 vc cứ thế này đúng là chỉ như 2 người bạn" thì 1, 2 hôm sau sẽ trả bài, nhưng chỉ qua quýt 3 - 5 phút là xong, làm mình cụt hứng.


Dần dần mình cũng kô còn ham muốn nữa, mình chỉ thấy cs nhạt nhẽo quá, kô đáng để mà sống. Nghĩ chia tay thì kô thể, vì mình vẫn yêu chồng lắm, và vì con, mình kô thể để gia đình tan vỡ. Vả lại ai vì chuyện đó mà chia tay. Trước khi cưới, 2 bên bố mẹ đều kô đồng ý, nhưng cố tình yêu nên bố mẹ phải gượng ép đồng ý. Đến giờ này, 2 bên vẫn còn dị nghị lắm, thành ra chuyện này, ko dám tâm sự với người thân. Với bạn bè, mình là người khép kín, nên càng kô tâm sự gì. Mình chỉ thấy cuộc sống ngột ngạt, trống rỗng, nhiều khi muốn chết cơ, nhưng nhìn con, lại gượng dậy.


Giờ kô biết phải làm sao và bắt đầu thế nào để cải thiện cs, có ai từng trong hoàn cảnh của mình mà đã thoát khỏi, xin cho mình 1 lời khuyên với!