Tình hình là em ức chế quá, không biết tỏ lòng cùng ai nên đành lên nhờ các mẹ đây gỡ mối tơ lòng:|:|


Em sinh được tháng rồi mà sắp nổ tung đây. Nhà chồng em ở Quãng Ngãi í, lấy chồng xong thì vợ chồng ở trong Sài Gòn luôn, khi em sinh thì em muốn về ngoại cơ, nhưng mc nhất định 1 mực là "để tao nuôi, tao nuôi được", rồi gói gém hành lý vào với con dâu ( chồng em làm xa, nửa tháng về 1 lần). Khỏi nói thì cũng biết không khí nó ngột ngạt đến mức nào, từ thói quen khác nhau, ăn uống khác nhau, hành xử khác nhau, nói chuyện khác nhau. Em nói thật chứ thằng con em í, nó có trym, mà mc cứ hồn nhiên gọi nó là "con c..", lần đầu em nóng cả mặt, rồi những lần sau e khó chịu lắm, mà bà nội thích trym, suốt ngày vạch trym ra xem, rồi dùng ngôn từ làm em muốn nổ đầu. Có lần có và ngoại đến chơi mà bà nội hồn nhiên "coi con c nó kìa, coi nó vểnh lên kìa....", bà ngoại mặt đỏ lựng, em chỉ muốn đào lỗ mà chui cho rồi. Tối cháu nó khóc thì cứ ôm chằm chằm, ko cho mẹ bế cho bú, bảo bé mới bú, điên tiếc ko chịu được, mà nó khóc cả tiếng đồng hồ, em giành lại cho bú, cháu mới thiu thiu ngủ thì mc giành lại, bảo để mẹ bế. Em hỏi cả nhà có điên không, có tức mà chết được không? Vú em nhứt chết được vì căn sữa, mà lúc đó em còn đau, nên ko đi lại được, em sinh mổ mà, nhưng mc chỉ chăm bẵm cháu, để mình đấy sống chết mặc bay, em phải gọi bà ngoại chạy sang. Còn nhiều chuyện lắm, uất ức lắm, nói ko nên lời.... Em chỉ mong đựoc về ngoại mà thôi, mà nhà ngoại xa, mẹ em vào cũng ở bên chị gái, ngày chạy sang em, chứ ngại tiếp xúc nhiều với bà nội, sợ sinh chuyện. Em vừa điên, vừa buồn, ko biết làm sao bây giờ. Hôm nay ngoại về quê mất, chồng thì đầu tuần đi làm, còn mình em, sợ bị sản hậu quá.:((:((:((