Cuộc sống quả thật đôi khi không như ta mong đợi. Tôi đã lấy chồng và sinh con, chồng tôi là tiến sỹ, là một thầy giáo đạo mạo nhưng lại là một người chồng, người bố không có trách nhiệm với vợ và con.


Cưới nhau sau 2 năm, tôi trở nên xơ xác mất hết cả dư vị của cuộc sống, tôi cảm thấy thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, thần kinh tôi còn có vấn đề nữa ( do cuộc sống với gia đình chồng, do căng thẳng bức xúc với mẹ chồng mà không dám cãi lại chỉ dám đợi tới đêm về mà khóc ), tôi không còn cảm giác vị đắng của thức ăn trên đầu lưỡi, cảm giác thời tiết thật đẹp lúc giao mùa, không cảm thấy vui, không cảm thấy buồn mà lúc nào cũng căng thẳng và bức bối tới khó tả.


Mẹ chồng tôi là một người đam mê những cuộc vui, sau khi sinh con xong, mẹ chồng tôi vẫn còn thú vui đó, bà không đồng ý thuê người giúp việc nhưng cũng không hề giúp đỡ con dâu trong việc chăm sóc cháu. Tôi lúc nào cũng tất bật vừa đi làm vừa chăm sóc con, bà thỉnh thoảng còn cho câu :" con gái học làm gì mà lắm ..." và tới khi tôi ốm thì bà đổ lỗi :" tại con đi học ".


Chồng tôi là một người đàn ông nhu nhược và sợ mẹ ( tôi không phản đối việc sợ mẹ ), cục tính và thô thiển, lúc cãi nhau với tôi toàn xưng "mày", "tao" . Cho tới giờ tôi vẫn tự hỏi mình tại sao lại có thể chịu đựng được cuộc sống đày ải đó. Sống và học tập trong nền văn minh mà lại cam chịu suốt mấy năm trời. Trở về trong vòng tay của bố mẹ đẻ, tôi đã suy sụp hoàn toàn. Tôi phải mất rất lâu mới lấy lại được thăng bằng.Chồng tôi tới hơn 1 tháng cũng không hề thăm vợ và con, mặc dù biết cả 2 mẹ con tôi đều ốm, không hề một lời hỏi thăm, mặc dù chỉ là một cuộc điện thoại.


Tôi đã ngoại tình với một người yêu cũ. Người đã giúp tôi lấy lại cảm giác về cuộc sống, và chăm sóc con của tôi. Tôi chot nhận ra rằng: cuộc sống thật quá ngắn ngủi, làm sao mình hãy sống thật thoải mái và thanh thản.


Tôi muốn nhắn gửi tất cả các chị em một điều : " Phụ nữ ngày nay đã độc lập tự chủ, vì thế đừng tự ràng buộc mình vào những lối nghĩ cũ, mình hãy can đảm lên để cải thiện cuộc sống của mình "