Có lẽ không viết ra sẽ hay hơn! Nhưng nếu ko viết giữa chốn xa lạ ko người quen biết này sợ rằng tương lai sẽ xảy ra điều gì đó khiến mình lại hối hận!


Tản mạn ... bởi vì chỉ là những chuyện vặt vãnh của mẹ bầu giai đoạn cuối , bởi những lúc chạnh lòng ko đâu, thấy tủi thân và cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.


Tản mạn ... bởi vì cực chẳng đã, sợ người vô tâm bên gối cho một bờ vai nhưng m ko dám dựa vào ....


Còn 28 ngày đếm ngược ....


Chuyện 1:


Vợ: anh đưa con đi học xong có đi đâu ko?


Chồng: ko, về nhà ngủ


Vợ: Uh, thế về nấu cơm hộ em. Có canh rau ngót với cắm cơm thôi ...


Chồng: cơm nước gì. Cơm để thiu kia kìa, ai ăn. Ăn xôi đi .


Vợ: cũng phải nấu cho vợ con ăn chứ? Sáng e ăn xôi rồi.


Chồng: ko nói gì


Đưa con đi từ 9h30, 11h vẫn chưa thấy về, cũng ko gọi điện về thông báo


Cười. Xoa cái bụng cồng kềnh 9 tháng thở dài. Thôi, biết thế rồi, ba con coi bạn hơn gia đình này. Từ lâu đã thế. Hy vọng gì? Mẹ con m tự chăm nhau thôi!


Chuyện 2


Gọi điện cho mẹ chồng. Hỏi đã chọn ngày giờ sinh cho con chưa. Mẹ bảo, mẹ ko xem đâu, để đẻ tự nhiên. Lúc nào chuyển dạ sinh thì mẹ lên.


Định mở miệng nhờ mẹ lên chăm giúp bé lớn trước sinh 2 tuần ... thôi !


Cười! Mình đã nói rõ là sẽ mổ ở tuần 39,40. Đứa lớn đã thập tử nhất sinh vì chủ quan đẻ thường sau phải chuyển mổ cấp cứu. Vì ko có cơ hội chọn bác sĩ nên mới gặp lắm vấn đề với mình sau sinh. Lần này rút kinh nghiệm, đằng nào cũng mổ, phải chọn bác sĩ cho yên tâm. Chờ chuyển dạ mới mổ thì ...


Chung qui, cũng chỉ có ruột rà là xót cho nhau ....


Chuyện 3


Mấy cái quần chip bầu mới mua từ thứ6, nhờ chồng tranh thủ giặt hộ bằng tay vì quần áo giặt hết rồi. Cũng là đồ mới, bụng m to ko ngồi được. Uh, uhm vài cái rốt cuộc 3 ngày sau vẫn y nguyên trong chậu. Mình hết đồ mặc.


Cười! Vác chậu, kê ghế lên ngồi tự giặt. Chồng đi qua lại ko nói gì. Vào giường nằm vắt chân xem ipad.


Thôi! Người ta còn bận nhiều chuyện. Cả ngày mình ngoài ăn với nằm có làm gì đâu!


Thôi! Cũng ko què cụt. Tự làm đến đâu thì làm!


Ngẫm lại nhiều câu nói của người vô tâm, lại thấy tại m đa sầu đa cảm. Biết thế! Vẫn chạnh lòng!