Tư tưởng, suy nghĩ quá nặng nề em gửi vào đây những dòng tâm sự và muốn được các bố, các mẹ chia sẻ cùng em. Em ko biết sẽ có được nhiều lời đông viên, chia sẻ và cách giải quyết hay ko nhưng được viết ra như thế này e cũng thấy nhẹ nhàng đi bao nhiêu.


E mất bố từ khi học lớp 12 và một mình mẹ e tự tay nuôi nấng 2 anh e e. Mẹ đã hi vọng vào e rất nhiều. Đền đáp lại công ơn mẹ, e đã chăm học hành và bây giờ e đã có 1 công việc tốt – đó cũng là ước mơ của e. E tập trung vào học hành rồi công việc nên sự va chạm tình yêu là không có.


Cuối năm trước khi ra trường e họ của e có giới thiệu cho e 1 cô gái kém e 2 tuổi – học 1 lớp trung cấp Kinh tế. Hẹn hò và chúng e đến với nhau. Bập bõm vừa ra trường, e ko hiểu gì thì có tin cô í có e bé. E ko thể bỏ con đi được nên e đành cưới cô í. Bây giờ con e được 2 tháng tuổi mà mẫu của chúng e càng ngày càng phát sinh. Cô í và gia đình muốn e ở rể, e fai chuyển về nhà cô í sống. Lí do cô í đưa ra là vì nhà e ko fai là quận trung tâm nên việc cho con học hành ko tốt, cần chuyển đến quận trung tâm nhà cô í để con sau này đi học được tốt hơn, nhiều trường điểm hơn.


E biết là thời gian e tìm hiểu cô í ko có nhiều và e đặt mẹ vào thế bắt buộc nên cách cô í đối xử với mẹ e ko được lễ phép và cả gia đình bên thông gia cũng quá đáng tham gia quá nhiều vào cuộc sống gia đình của con gái. Em làm mẹ e buồn lắm!


Một ngày cách đây gần 2 tháng, như là định mệnh e đã quen 1 người con gái. Em cũng ko biết là có j xui khiến mà tự nhiên e quan tâm đến em ấy như là quen lâu rồi, mà thật sự là ko hiểu sao e lại có thể hành động như 1 bản năng như thế le te chạy ra giúp e ấy cầm cái cặp nặng nề….và xin số điện thoại của e ấy. E thật sự ko lí trí được việc e đang làm. Biết e đã có gia đình rồi nên em ấy cũng ngại tiếp xúc nhiều với e, chỉ là những câu chuyện vui vui….rồi dần dần e cảm nhận được những suy nghĩ rất chín chắn, biết lắng nghe, biết chia sẻ và cho e những lời khuyên về cuốc sống gia đình của e, Mỗi ngày, e thấy Hp lắm khi có e ấy ở bên. E muốn gặp e ấy nhiều hơn, e cười nhiều hơn…..bao nhiêu nhọc nhằn của cuộc sống vợ chồng nhưng khí nghĩ đến người con gái ấy e quên đi mọi thứ. E biết, e đã yêu người con gái ấy quá nhiều.


E dằn vặt, e muốn tiến đến e ấy, nhưng e ko thể vì e còn vợ và con. E chỉ thương con nhiều hơn thôi. Mà e lùi cũng ko được, lùi lại toàn bế tắt và bế tắt. Từ khi có e ấy những suy nghĩ của e sâu sắc hơn, tỉ mỉ hơn, e ko còn nông nổi trong suy nghĩ nữa.


Vợ e nhạy cảm, cảm nhận được e có người khác nên điều khiển e từ xa nhiều hơn, có tối cô ấy còn đến chỗ e làm để xem lịch làm vc của e. Không tìm thấy điều gì thì cô ấy quay ra nói e đi vớ vẩn, làm những việc bẩn thỉu với gái bao và gọi mách mẹ e. E mệt mỏi tột độ. Vì e chưa làm 1 điều gì có lỗi với cô ấy cả. Là e ko tốt ngay từ đầu, chưa hiểu kỹ cô ấy và cô ấy cũng ko hiểu e mà đã vội vàng….để bây giờ người khổ nhất là con e, rồi e và cô ấy và mẹ e. Là e nhu mì, ko nói rõ với vợ để cô ấy tự cho mình mọi quyền quyết định trong cuộc sống gia đình, con cái.


Mỗi lần nhà căng thẳng e lại gọi điện thoại cho người con gái mà e đã yêu….e lại được nhẹ nhàng đi bao nhiêu, e ấy phân tích cho e những hậu quả, những điều nên ko nên, những cái được và mất…những lúc như này e cảm giác e được chia sẻ rất nhiều. Khi ở bên e, e ấy khác hẳn, rất vui vẻ và như trẻ con, dịu dàng và e muốn được che chở….e cứ như đi lạc ở nơi e ấy.


Ngày ngày ở bên chia sẻ với e và e ấy cũng yêu e – 1 thứ Tình Yêu trong sáng – chia sẻ - cảm thông – trân trọng. Nhiều khi e muốn bỏ hết để đến với e ấy…Nhưng nghĩ đến con e lại ko thể, mà giữ e ấy ở bên cũng ko được vì e sẽ làm khổ e ấy. Có 1 điều e rất yên tâm, cảm phục ở a ấy là sự thông minh và đôi mắt biết cười.


Vợ e đang ở bên ngoại nên tối qua đi làm về e gọi cho cô ấy, cô ấy bảo muốn gặp mẹ e và nói rằng cô ấy sẽ ko về nhà, ko cho con về nhà nữa và muốn chia tay với e. Bố mẹ vợ cũng đồng ý với quyết định của cô ấy và dường như còn thúc vợ e chia tay e.


Mệt mỏi, bế tắt….E phải làm sao đây ạ ?