Các bác ạ, mấy hôm nay tự nhiên buồn buồn, cứ nhớ về vợ cũ. Dù xa nhau hơn 1 năm rồi nhưng vẫn chưa quên. Em viết bài này cho nó khuây khoả, chia sẻ vậy thôi.


Trong bài này P là mình, P' là vợ cũ. Đây là biệt danh cả 2 đứa gọi nhau ngày xưa, do tên gần giống nhau. Sau này cứ vợ vợ, chồng chồng, mà giờ chia tay rồi nên lại quay về tên cũ
:-S
. Tên người nào trong bài thì đã sửa cho nó riêng tư. Vợ chồng em yêu 6 năm, lấy 3 năm rồi chia tay.


Dưới đây là nội dung lá thư em muốn viết gửi vợ cũ nhưng sẽ không gửi:


"P’ à, đây là lá thư thứ ba P viết cho P’ kể từ khi chia tay rồi đó. Nhưng lá thư này sẽ không được gửi đến P’ nữa đâu vì giờ P’ đã có gia đình rồi, đã sắp làm mẹ. Lý do mà P viết thư này là để nói ra bí mật sâu xa nhất trong lòng mình, để nói rằng P yêu P’ nhiều lắm. Chắc có thể P’ nghĩ lý do mình căng thẳng rồi chia tay là do P chán P’ hoặc do P vô tâm, nói ra những điều khiến P’ đau lòng. Thực ra cái lý do đằng sau đó khác lắm P’ à, để P kể cho P’ nghe.



Không biết từ bao lâu rồi, P yêu P’ nhiều lắm, luôn muốn mang lại những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất cho P’. Những mong muốn của P’ như những mệnh lệnh trong tiềm thức của P, thúc đẩy P. Nói mệnh lệnh thì nghe ghê gớm quá, nhưng đúng là như vậy đó. Chắc P’ quên bài viết Mãi mãi một tình yêu P viết tặng P', nhưng với P thì những suy nghĩ đó vẫn như vậy. Hạnh phúc nhất là được thấy P’ vui vẻ, nói cười. Ngày xưa khi mới quen nhau, P’ nói sao anh cứ hay hét với em mỗi lần cãi nhau, nghe anh hét khiến em khó chịu, tức ngực. Thì sau đó P thay đổi, mỗi lần giận gì P’ thì chỉ im lặng rồi nhắn tin nói chuyện, có khi nhắn hàng trăm tin qua về. Dù sau đó P’ lại nói sao giận gì thì cứ im im, không nói trực tiếp mà cứ nhắn tin. Biết làm sao được, khi P giận thì sao kiểm soát được hành động, chỉ có thể im lặng, chờ nó qua đi thôi. Có thể nó sẽ khiến P’ thấy mệt mỏi mỗi lần thấy P im lặng vậy, nhưng rồi sự việc cũng sẽ qua, và P không phải khiến P’ khó chịu. P không muốn là người đàn ông vũ phu, khiến P’ đau khổ để thoả mãn cảm xúc của mình. Mà P’ nhớ không, mỗi lần giận gì P’ đâu có lâu, từ lúc yêu nhau đến khi lấy nhau gần 10 năm, có khi nào P giận P’ quá ba ngày đâu. Chỉ cần nhắn qua nhắn về, rồi P’ ôm P một cái là mọi chuyện lại yên bình. Nhắc đến chuyện này để nói rằng có những việc P thay đổi một cách vô thức vì P', vì cách im lặng đó cũng không phải có chủ đích rõ ràng từ đầu, mà sau này nghĩ tại sao mình lại có cách hành xử vậy thì mới nhớ rằng ngày xưa mình khác, nhưng có lần P’ nói vậy nên mới khiến mình thay đổi. Quen P’ cũng khiến P trưởng thành, chín chắn hơn nhiều. Nhớ có lần, lâu lắm rồi P’ kể cô Lam nói P nói chuyện vô duyên, liên quan đến chuyện gì đó của bé Triều. Lúc nghe vậy P cũng chỉ cười nhưng sau đó để ý đến lời nói hành động của mình hơn. Cho đến gần đây, nghe P’ nói ba Nh khen P nói chuyện chín chắn hơn thì P vui lắm.




Rồi chuyện tiền bạc, P cũng buồn lắm. Thực tế, P làm đâu có nhiều tiền, P’ cũng biết mà. Thấy người ta mua sắm cho vợ cái này, cái kia, hay đưa nhau đi chơi, ở resort, rồi nghe P’ kể lại P cũng áp lực mà. Buồn vì không cho P’ được như người ta. P cố gắng làm việc, nhảy hết chỗ nọ chỗ kia, thức khuya dậy sớm cũng với mong muốn có thể cho P’ những điều tốt nhất. Chứ thực ra P vốn đơn giản, có cần gì nhiều đâu, cái áo mẹ mua từ hồi đi học giờ còn mặc. Cái khăn P’ đan cho P từ hồi học ĐH giờ còn giữ. Chắc P’ không để ý, lúc mới cưới về, hai đứa còn cãi nhau chuyện mua điện thoại gì cho P’, P’ nói là P thì dùng điện thoại xịn, iPad còn P’ toàn dùng đồ dỏm thì sau này P’ cũng dần dần có được những điều đó, còn điện thoại P hư thì cũng chỉ mua cái rẻ, máy cũ để dùng thôi. Những gì P có lúc trước cũng là do ba mẹ P cho mà. Nói ra điều này không phải để kể lể mà để nói rằng P không tiếc gì với P’. Tiền hàng tháng đưa cho P’, ngoại trừ lo ăn uống trong nhà, có khi nào P đụng đến đâu, cũng đâu có hỏi P’ dùng vào việc gì. Mua gì, hay đi chơi đâu, đi ăn ngoài P cũng bỏ phần mình giữ lại ra mà, có kẹt tiền thì cũng lấy ở P’ rồi sau đó trả lại, coi như mượn, có khi nào lấy luôn đâu. Đôi khi cũng muốn theo lời P’ chạy vào chỗ này, chỗ kia, làm việc nhà nước, lương cao nhưng mà tính P không đụng đến cái gì không phải của mình, không thích khen trước mặt, nói xấu sau lưng, không thích bia rượu thì làm sao vào đó được. Mà làm ở ngoài thì đâu phải dễ dàng gì. Đây là một trong những điều P thấy áy náy nhất là không cho P’ được như người ta. Chắc có thể khi P’ lấy P không nghĩ sẽ gặp khó khăn trong chuyện kinh tế, nhưng thực tế là vậy, P không thể xin ba mẹ tất cả được, mình đã được cho điều kiện tốt hơn nhiều người rồi thì phải tự phấn đấu thôi. Nếu P là người cứ dựa dẫm thì đâu xứng đáng để P’ yêu đúng không. Dù không cho P’ được như người ta, nhưng P cũng đã cố gắng nhiều. Đi với bạn bè biết ở đâu thú vị hay ăn gì ngon thì đều dẫn P’ đi cho được. Không thoải mái nhưng vẫn đầy đủ.




Chuyện tài chính thì cứ cố gắng rồi cũng có, nhưng điều khiến P ân hận nhất, là không thể có con. Nhìn P’ cứ buồn bã, căng thẳng, lễ Tết về không dám đi đâu, sợ người ta hỏi, ngại ra ngoài, rồi cứ thấy bạn bè khoe ảnh con cái là không muốn xem, chán ghét cả những đứa hay khoe ảnh. Mà chỉ số xét nghiệm của P thì càng ngày càng giảm, những lần gần nhất, P giả vờ giận rồi đâu có đưa cho P’ xem, sợ P’ buồn thêm. Có lần P’ nói với P rằng làm thụ tinh ống nghiệm thì đau lắm, mà không biết một lần có được không, có người làm mấy lần chưa được. P’ nói mới chỉ đi khám thôi đã đau xé ruột thì làm sao P dám nghĩ đến việc để P’ làm TTON được, khi mà thấy P’ bị ngã, hơi đau ở đâu là P đã thấy lòng nhói lên. Nên khi mẹ hỏi con tính sao thì P cũng chỉ ậm ừ, chỉ nói từ từ tính chứ đâu nói rõ được. P’ cũng cứ băn khoăn chuyện lâu ngày không có con thì phụ nữ qua 30 tuổi cũng khó có con luôn, dù ban đầu bình thường. Thời gian thì không cho phép chờ đợi, mà kết quả xét nghiệm thì cứ ngày càng tệ. Rồi P tự hỏi không lẽ mình để P’ sống buồn bã, áp lực vậy sao, lúc nào cũng như có hòn đá đè nặng trong lòng. P thì muốn thấy P’ lúc nào cũng vui vẻ, cười nói. Mà tính P’ thì P biết mà, mong muốn gì thì trằn trọc mãi, muốn có cho được, bỏ qua mấy cái khác. Mà đây lại là mong muốn rất đặc biệt nữa. Cho nên P nghĩ tốt nhất là mình phải rời xa P’, để P’ có cơ hội khác. Yêu đâu phải là cứ ở cạnh nhau, làm cho người kia được vui vẻ, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất mà, đúng không P’. Rồi P giận dỗi vô cớ, nói những điều khiến P’ đau lòng, cố tình rời xa P’, đôi khi nghĩ lại vẫn chảy nước mắt vì những gì mình đã làm. P nghĩ khiến P’ chán P thì P’ sẽ dễ quên P hơn. Ở với nhau lâu, P hiểu P’ mà, làm sao để P’ vui và làm sao để P’ chán. Điều P’ thích nhất là tối nằm cùng nhau, về ăn cơm với P’, rồi nói ngọt ngào với P’, đưa tiền cho P’ giữ nữa; chỉ cần P không theo thì sẽ khiến P’ chán thôi. Nhưng dù vậy, lúc căng thẳng nhất, đến sinh nhật P’ thì P vẫn mất mấy ngày tìm mua cho được món quà thật ý nghĩa, tối đến lúc P’ ngủ rồi thì lén để ở đầu giường rồi vẫn giận nhau thôi. Hay thấy điện thoại P’ trầy xước nhiều thì mang đi dán lại, dù lúc đó P’ tìm không ra chắc nghĩ P mang đi có âm mưu gì đúng không. Nếu chán P’ thật thì P đâu cần làm vậy. Chưa khi nào P nghĩ mình sở hữu P’, lấy P’ về chỉ mong P’ được hạnh phúc, vui vẻ.




Dù muốn P’ lúc nào cũng hạnh phúc như vậy, nhưng khi ở với nhau có những lúc P cũng làm P’ buồn vì sự thiếu kinh nghiệm, thiếu trưởng thành, nhiều tật xấu của mình. Những gì P’ chê trách P đều nhớ và cố gắng trưởng thành hơn. Nghĩ lại những lúc khiến P’ buồn P vẫn thấy đau lòng. Lúc chia tay P’, P cũng có quen một người, người đó quen lúc nhớ P’, cô đơn thì lên mạng chat chit, tâm sự rồi quen, người mà cô Lam bắt gặp hai người đi chung đó. Chia tay P’, cô đơn, trống trải không biết tâm sự với ai, không dám post lên facebook. Lúc nào cũng thể hiện đang vui vẻ, hạnh phúc. Ai hỏi thì nói vẫn ổn, giờ được tự do. Rồi sau cũng chia tay người đó. Lý do ư, vì đi với người đó mà facebook còn để hình P’, ở nhà vẫn để áo quần, ảnh của P’. Người đó còn nói em mở tin nhắn anh toàn thấy tin anh gửi cho người ta, người ta không trả lời mà anh vẫn nhắn. Đi với người khác mà P không khi nào thoải mái, cảm thấy có lỗi, cảm thấy những cử chỉ này nên dành cho P’ mới phải. Nhớ lại, lúc quen người đó, P biết 1 chỗ thú vị, đẹp mắt, vậy là lúc hẹn nhau ký giấy ly hôn vẫn quyết hẹn cho được P’ ở đó, rồi lén chụp P’ khi P’ đang gọi điện cho mẹ, cái thói quen thật khó bỏ. Trong máy P vẫn lưu hàng ngàn bức ảnh của P’. Qua đây, đi đâu đẹp thì ước gì có thể chia sẻ được với P’, ước gì có P’ ở đây.




Biết tin P’ sắp làm mẹ thì P vui lắm, nhưng cũng buồn lắm. Giá như đó là mình thì hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng cuộc sống đâu thể lúc nào cũng như ý được. P chấp nhận hy sinh để P’ có được hạnh phúc đó. P’ có thể không tin, nếu P’ không gặp người khác, vẫn ở một mình thì P lúc nào cũng chờ đợi P’ quay về. Nhưng P biết cái lý do lớn nhất đó sẽ ngăn cản P’ thôi. Những ngày tháng ở bên P’ là khoảng thời gian hạnh phúc, thật nhiều kỷ niệm đẹp với P. Bạn bè cứ bảo P quên P’ đi. Ừ thì cũng cố quên, nhưng đã hơn 1 năm rồi mà vẫn hình ảnh P’ vẫn in đâm, không biết bao giờ mới phai đây.



“Em giờ là vợ người ta


Còn anh vẫn thế, lẻ loi một mình..."