Vợ chồng tôi đã đi gần đến bước cuối cùng của ly hôn thuận tình. Đó là chờ ngày nhận quyết đinh. Sau những nỗi khổ mà chính chúng tôi đã gây ra cho nhau , có lẽ dù cả hai đều rơi nước mắt hằng đêm vẫn ko đủ để chúng tôi đủ cam đảm để thu hồi quyết đinh này. Nhưng giờ phút này đây, tôi vẫn nghĩ rằng đời này chỉ mình anh yêu tôi, một thứ t.y mà tôi nhận ra quá muộn màng.


Chúng tôi đến với nhau tự nguyện. Khi đó tôi 23t, đang đi học. Anh kinh doanh ngoài và có rất nh tiền. A là ng ko qtrong hình thuc, tính tình hào hiệp nhung có mot diem yeu la tham vọng. Nhu cầu đc tôn trọng cua a còn cao hơn nhu cầu ăn ngủ. Tôi luôn tôn thờ anh , chăm lo cho anh mọi điều tôi có thể. Khi đó nh ng nói t ngu. Nhưng đến giờ những ngày tháng đó lại là những ngày đẹp nhất trong cuoc đời hai đứa.


Yêu nhau ko bao lâu a làm ăn thua lỗ. Với bản tính của a thì ko găm lại tí gì. Chúng tôi trải qua những ngày tháng chung lưng đấu cật đc 3 năm thì tôi có bầu. Chúng tôi kết hôn trg sự chúc phúc của họ hàng hai bên, và đông đảo bạn bè.


Cũng như mọi ng phụ nữ trẻ. Sinh con ra biết bao điều thay đổi. Tôi bắt đầu lo xa về tương lai của con. Dù cháu vẫn đag đc uống sữa ngoại , đc mặc quần áo đẹp t lại lo đến vc muốn con đc học trg quốc tế, đc huong tất cả những điều cao cấp nhất. Điều đó làm t buồn vì chồng, giá như a biết thu vén hơn, bớt chi tiêu ra ngoài thì con sẽ đc nhiều hơn. Chồng t thời điểm đó cũng stress nhiều về công việc. Nhưng giữa hai chúng tôi có một điểm chung. Suy nghĩ thì nhiều nhưng chẳng nói với nhau. Có những đêm tôi thức trông con. Chồng ngồi bàn vi tính. Hai người dã dời trg hai snghi riêng cả đêm chả ai nói với ai tiếng nào. Ko hẳn là giận nhau. Mà chỉ là buồn, nhưng ko muốn nói cho ng kia p snghi. Có vậy thôi.


Cs stress sẽ dẫn tới lời nói thiếu cân nhắc. Cũng như cs, ta cứ hỏi vì sao ta khổ thế, mà ko hiểu rằng cái gì cũng có lí do. Dù đôi khi bắt nguồn rất nhỏ. Tôi vốn dĩ mắc chứng nghiện con. Có con rồi t ko để ý ăn mặc. Sao cho gọn gàng là đc. Chồng thì đôi khi chê tôi an mac ko hợp với vóc dáng. Một trời tự ái trong tôi trỗi dậy. T ko nghĩ đó là mot câu bông đùa, hay gop ý thiện chí. Tôi chỉ tháy giận cho thân phận ng đàn bà. Hi sinh sao cũng ko vừa lòng ng đàn ông. Chồng t thì vì quen lãnh đạo. Nên hay chê ng khác. Chê t chăm con ko ok, chê tôi ko biết sành ăn vv.. Tôi buồn thật nhiều. Có bầu, đẻ con, làm mẹ. Tôi cũng đã nghiên cứ rất nh thứ để nuôi dạy bé khoa học như bao bà mẹ bỉm sữa trên wtt này. Nhưng anh chỉ cần nghe một lời góp ý nhỏ của những ng bạn sành điệu hơn t là về áp đặt cách nuôi dạy của t là sai. Tôi buồn và chán nản trg một giai đoạn. Lúc đó t thật sự chán anh. Lúc đó t có gặp lại một ng bạn cũ, ngày xưa có tán tỉnh nhau qua mạng. Anh đó là việt kiều. Ngày xưa cũng theo tôi ghê lắm. Chúng tôi hay chat chit và thật sự trg lòng t lúc đó ko hề yêu a ta ( có gặp bgio đâu mà yêu) nhưng những lời nói của a ta cũng ít nhiều xoa dịu nỗi hờn ghen của một ng phụ nữ " tuyệt vời " mà ko đc chồng ghi nhận như tôi. Có thể ví việc nch với a ta như một liều thuốc an ủi tôi rằng tôi còn quyến rũ, còn giá trị. Cho đến một hôm t biết rằng a ta vẫn thuong xuyên nch với ng khác cũng như thế. Một cảm giác khó chịu ( tôi nghĩ tôi ko ghen, nhưng khi biết rằng việc mình đc tôn thờ chỉ là ảo thì rất bực) . Sau đó a ta còn đề cập đến vấn đề bgio a ta về Việt Nam thì gặp nhau. Tôi hiểu ra vấn đề và từ đó t ko nchuyen với a ta nữa. Sau lần đó t hiểu đc một điều rất hiển nhiên. Đàn ông chả th nào tốt đẹp. Mà có tốt đẹp cũng chả ai bỏ tgian đi tôn thờ một ng phụ nữ đang chồng con đầy đủ. Nhưng sự buồn về chồng thì ko giảm sút. Tôi trải qua một gđoan trầm cảm về chính mình. Để khẳng định bản thân. T mua sắm nh hơn. Kết giao nh bạn bè sành điệu hơn. Tự xoay xở vốn mở quán để thể hiện rằng anh đa sai. T ko còn tôn thờ a nữa. Mọi quan điểm kinh doanh của a tôi đều cho là sai lầm và ko nghe. Đối với a tôi lầm lì và sẵn sàng chia tay khi có xung đột. Tôi đã làm tất cả để chứng minh ng phụ nữ hiện đại trong tôi.


Còn anh. Chứng kiến sự thay đổi của tôi. A ko hiểu lí do tại đâu.cho là chỉ có lí do duy nhất là tôi ngoại tình. như con thú bị đâm, a làm mọi vc mà xưa nay a chưa từng làm. Xét nét giá quần áo , soi xét sổ sách làm ăn.. Chúng tôi đa có hơn 1 năm trời. Thay đổi bản thân thành một ng ngc lại chỉ để mục đích ng kia phải đau. Mà đã quên đi mất. Đây chính là ng mà mình đã từng mơ ước. Chỉ cần nhìn thấy ng ấy mỗi sáng, là cuoc doi chẳng cần gì hơn nữa rồi.