Các bố các mẹ thân mến, lòng quá trống trải, đang đi làm mà mệt mỏi quá, viết lên đây mong sự chia sẻ của các bố các mẹ...


Vợ chồng e thực sự đang ly thân và e đang hoàn thành thủ tục ly hôn sau 3 tháng e đã hết sức cố gắng níu kéo gia đình nhưng anh ta vẫn ngang nhiên đi cùng người đàn bà được coi là phò phạch kia...


Em hình thức xinh xắn, cao trên 1m6, hiện đang làm việc tại Ngân hàng TMCP ở HN. Chồng e, 1 người làm cầm đồ giờ chuyển sang chỉ chuyên ôm lô đề, chuyển bóng trái, xóc đĩa ban đêm.v..v...Chồng sống về đêm, ngày ngủ từ 8h-5h chiều, dậy đi với phò phạch, 6h30 về Cửa hàng làm lô đề tính toán sổ sách, 8h30 xong- đón bồ đi chơi cùng 1 lũ bạn lô đề bóng trái cùng đi ăn đi bar, thuốc lắc, đập đá.v.v... Chồng e hiện là khách VIP của các nhà hàng, quán Bar nổi tiếng, ví đầy thẻ rượu, thẻ giảm giá của các nhà hàng.v.v..


Chúng e đến với nhau như thế này các bố mẹ ạ:


Em: SN 1982, bố buôn bất động sản thua lỗ, lấy vợ 2, trốn nợ, mẹ đi lao động nước ngoài về, ở nhà theo lời bố, nên sau khi bố e thế, mẹ e chỉ ở vậy buôn bán nhỏ tần tảo nuôi em, em và mẹ không biết đi trốn người ta đòi nợ không biết bao nhiêu lần. E từ nhỏ đã có 1tuỏi thơ buồn, thương mẹ, cố gắng học- làm- thành người để bù đắp cho mẹ. Bố e nhờ có 1 người họ hàng giúp đỡ đã coi như trốn nợ, đi làm Kỹ sư ngành thép dưới Hải Phòng, thỉnh thoảng chỉ đáo về thăm thôi. Giờ thỉnh thoảng e vẫn phải cho tiền. 25t, e có bà cô họ ( e con cậu với mẹ e) lấy ông chồng ( là ông anh trai ruột chồng e) mới giới thiệu chồng e cho e, e dù sang nhà cô chơi nhiều( vì cô cháu gần bằng tuỏi nhau) nhưng đấy là lần đầu gặp chồng. Bình thường- ít nói- có vẻ chín chắn biết nghĩ...


Chồng e: SN 1978, hình thức cũng khá, ít nói, sống nội tâm, từ nhỏ bố mẹ đã chỉ buôn bán nên ít quan tâm con cái, chồng e bỏ học từ khi học lớp 6, bố mẹ cũng ok ngay vì thích con buôn bán cần gì học. Giờ thì ông ấy hiểu ra và trách bố mẹ lắm. Lớn nhà có tý của, ăn chơi trác táng, yêu đương cờ bạc phá của nhà nhiều lắm, trước khi gặp e đã có con với 1 con bé nổi tiếng ngủ trăm thằng, con bé giờ cũng 10t, hồi được bà chị dâu ông ấy giới thiệu cho e thì sung sướng lắm. Vì ông ấy đang chán đời, ko 1 xu dính túi, ở nhà bố mẹ nuôi, chỉ mong cưới đc vợ tử tế để tu trí làm ăn. Thế là 3 tháng quen- đòi cưới...


Trước khi quyết định cưới 1 tháng, mới dắt e ra quán nổi hổ Tây, thú nhận có con bé Bông 10t, e khóc như mưa gió.v.v..rồi vì ty, cũng chấp nhận...


Bọn e cứoi nhau 28/12/2006- sắp được 3 năm... Chúng e cố gắng làm ăn, vượt qua bao khó khăn thử thách, chồng e cũng luôn cố gắng, đi buôn bán điện thoại, rồi làm đủ thứ để nuôi vợ con khi vợ đẻ, rồi hơn 1 năm trước mới chuyển sang làm cầm đồ, rất chăm chỉ.v.v.. rồi bạn bè toàn lô đề, bóng trái, cũng có lúc thua, lấy hét cả vàng trong nhà mọi người cho khi cưới đi làm ăn, rồi cũng thấy kiếm dễ-ham tiền- nhảy vào- thế là làm đến giờ- chả thiết cầm đồ nữa, chỉ tham làm lô đề, bóng trái vì kiếm dễ, tiêu hoang tàn kinh khủng, nhưng tính chồng e vô cùng bảo thủ, ít nói... ko hề bao giờ thể hiện tình cảm với vợ...với con...chỉ có chi tiền ra thôi, ngày trước tháng đưa cho vợ 3 tr, từ tháng 4/09 mới tăng lên 5tr/tháng, ngoài ra gđ e ko có 1 xu trong nhà vì chồng e bảo đi làm ăn- nghề này bao nhiêu tiền chả ít- nên e chỉ biét tiền ăn hàng tháng thôi. Con e đã 2,5t mà chồng chưa biét đưa con đi khám ngày nào.v.v..chưa bao giờ chăm nó, quý chỉ bế 5-10' là lại đi. Mọi việc nội ngoại, con cái nhà cửa là e lo hết, ông ấy chỉ có xì tiền- hết...


Em buồn chán, chồng có vẻ cũng tự ti về học hành, e thì tham công tiếc việc, cứ chỗ nào lương cao là e nhảy, chồng e luôn bảo "cô thì trình độ gì, được mấy hôm người ta đuổi ngay..."- e tức lắm nhưng thôi đành chịu...


E chuyển công tác từ tháng 10/2008 sang 1 Cty vận tải làm TP, lương cũng khá và e y thích nên ham làm, từ tháng 3/09 em kiêm thêm 1 số việc và cũng thỉnh thoảng chỉ đi công tác trong ngày. Cũng có phần lơ là chồng vì cv ngập đầu ngập cổ- đêm cũng có ĐT về hàng họ, em làm việc say mê. Con e gửi nhà trẻ- chiều bà ngoại đón, bà nấu cơm cho 2 vch. Tối e về mang cơm cho chồng ra CH vì chồng e hay về muộn, e ăn với bà ngoại và con.v... về thì e mệt rồi, vật ra ngủ. Sáng lại đi. Tất cả chỉ vì e quá tham vọng cầu tiến, cơ hội lên Phó Giám đốc trong tầm tay... À quên không kể với mọi người, đúng mùng 2 Tết bố chồng e phát bệnh hen cấp cứu vào A9 Bạch Mai vì quá nặng, 2 vch đôn đáo chạy cùng a chị chồng. E cũng vất vả vì tìm người chăm bố, rồi nấu cháo- say- cho ăn xông.vv...nói chung đủ thứ việc, rồi thay người trông vì người ta mệt, Chồng e thì chỉ có chi tiền ra trả người trông, 150k/ngày, rồi qhệ bác sỹ, bố chồng e rất nặng và tính khó tính, toàn chửi y bác sỹ nên bọn e rất vất vả, thươg bố lắm mà chẳng biết làm sao.. bố e nằm đến tháng 10 thì vừa mất được hơn 1 tháng... E khóc như mưa gió, đến giờ vẫn thương...Vì bố chồng thương chồng e nhất nhà và quý con cháu lắm. E vừa đi làm vất vả, vừa tranh thủ chiều tối về thăm bố, mang cơm cho chồng, chơi với con 1 tý đã hết ngày, nên mọi việc nhờ hét bà ngoại...Giờ e hối hận quá...


Tháng 5/Chồng e bắt đầu có bồ bịch. Em xin kể nguyên văn. Con này SN 1984, người Lào Cai, cũng cao ráo xinh xắn. Hồi năm ngoái có thuê nhà ở tầng 2 cùng 1 thằng (hóa ra cũng có vợ con rồi) ngay trên chỗ CH chồng e làm cầm đồ. E nghe đâu nó bán hàng quần áo ở Tôn Đức Thắng, cặp với thằng này thôi... cũng ko tìm hiểu nhiều...nó và thằng này cũng hay cắm xe LX của nó ở CH chồng e, e nghĩ là CV làm ăn nên cũng ko quan tâm. Ở được 2 tháng thì nó chuỷen đi chỗ khác nên e càng không để ý. Hóa ra nó cùng thằng kia vẫn dây dưa cầm fồ bộ giấy tờ Hải quan xe LX của nó ( chưa đăng ký) ở CH chồng, chồng e ko ít lần kể với vợ là chửi nó và tìm đến nhà cái thằng bồ ( hình như nhà cũng ở Tôn Đức Thắng). Hóa ra nó thuê nhà ở Chợ Ngô Sỹ Liên và bỏ thằng bồ ( e thấy thằng đấy cũng thua tha thân tàn ma dại rồi) vì chồng e đến nhà đòi tiền hay sao ấy mà nó toàn trốn. Sau này e mới biết là con này nó nợ thế bị chồng e chửi rẩt nhiều, ko hiểu sao nó khất nợ thế nào, rồi có lần ốm, nhờ anh giai mua thuốc, rồi khéo léo thế nào, thấy a giai giàu có sành điệu, câu kéo luôn... Hóa ra nó lấy chồg rồi, có con trai 4t- chồng nuôi. Sống ly thân, cặp với cái thằng bỏ mẹ kia. Bạn chồng e thì toàn dân giang hồ rồi, mấy thằng đều biếe con kia vì nó nổi tiếng đánh đĩ từ Lào Cai xuống đến Hà Nội mà. Cái gì nó cũng biết, từ lô đê, lặc, đá, bóng trái.v.v...Hợp với chồng e quá. E thì chồng chả cho biết gì, bảo e không nên biết những cái này.v.v.. đến tá lả e còn không biết chơi...


Giờ e tra số ĐT, thì hóa ra đến tháng 6 là chúng nó nt ĐT cho nhau suốt rồi. Ngày 20/09/2009 e chính thức phát hiện!!! Cs bắt đầu mệt mỏi từ đây...


Trong suốt thời gian gần 4 tháng cặp bồ của chồng, chồng e luôn đi đêm về hôm, ko quan tâm nhà cửa con cái. Chỉ có tiền xì ra 5tr/tháng là hết nghĩa vụ. Sáng sớm nào về cũng say túy luý. Mặc vợ con ngòi chờ cửa vì ko dắt được xe ( nhà e khá cao mà ngõ thì nhỏ), sáng chồng phải dắt ra và tối về dắt cho vợ. E ko biết bao nhiêu đêm gió rét- bế con ngủ- ngồi cửa chờ chồng. Mà cái Ngõ Lệnh Cư nhà e thì toàn nghiện. Ko ít lần trộm hỏi thăm. Chồng e ăn mặc chỉnh chu hơn, nước hoa thơm phức, xách quần áo giày dép về liên tục. Không bao giờ thèm quan tâm vợ làm gì, con ra sao. Chỉ có đi và đi, lúc nào cũng giọng "anh phải đi quan hệ, cv nó thế biết làm sao...", e thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Cũng có 1 số thay đổi về NSự Công ty, tháng 8/09 e chuyển sang làm Tín dụng Ngân hàng ngay tại Nguyễn Du, gần nhà. CV bắt đầu nhàn hơn và có thời gian quan tâm chồng con hơn. Nhưng chồng e- kệ! E đã nhiều lân đứng gần CH chồng đi theo lúc về nhưng ko theo kịp vì hóa ra chồng e toàn sang nhà con kia rồi mới về...toàn nói dối vợ...


Chỉ khi e cài chê độ lưu ở Laptop trên Yahoo mới biết chồng e thường xuyên đêm chát vơi nó, dùng riêng 1 ĐT để nt đt cho nhau sợ vợ biết.


Lúc đầu còn chối bay chối biến, sau vấn quan hệ, nt, ĐT ban đêm ngay ở nhà- e phát hiện không biết bao nhiêu lần. Thú nhận- hứa sẽ cố gắng- cho a thời gian... e đã cố gắng, ngọt nhạt, thương chồng- e đón con về thường xuyên- e nấu cơm ở nhà- ngày nào cũng chờ chồgn về ăn...e mua quần áo, giày dép- chăm lo miếng ăn miếng uống cẩn thận, cái gì chồng nhờ- e làm hết, những mong cứu vãn gia đình dù rất đau khổ nhưng nén cái đau vào lòng mà cố gắng. E cũng chăm lo bản thân cho đẹp đẽ, đi làm về nhà ngay đi chợ, nấu ăn chờ chồng...Chồng e vẫn đi biền biệt...thậm trí đi đêm thường xuyên hơn, phũ phàng với vợ hơn...Bố e mất tháng 10- sáng trước khi bố mất- chồng e đi SN 2h sáng về- 5h sáng e ngủ ngó xuống tầng 1- chồng e đang say sưa chát- chàng nick: cao gia 1412, nang: mylove_7884, chat voi nhau ...chồng thấy e xuống tắt vội mà không kịp...con kia thì nt lại ngay là "sao thế a"... E đau khổ đến chết ngất, tối 10h - bố chồng e mất... e đau khổ +thương bố....Cả nhà chồng biết chuyện mà khuyên không được...


Nó cũng đi viếng bố e ở Phùng Hưng, e nén nhịn vì nghĩ nghĩa tử là nghĩa tận... đi qua viếng- nó còn vuốt má con Bông ra chiều tử tế lắm. Nó đi ô tô đưa bố e về chôn tận quê bố ở Ninh Bình, e uất hận quá, cả nhà chồng biết mặt nó, nó đứng đó, câng câng mặt không hề xấu hổ...mẹ chồng e tức quá còn ra chửi, có cả mặt mẹ đẻ e, bác e, chú e...nói chung là đầy đủ họ hàng, ai cũng bức xúc vì chồng e và nó quá khốn nạn...


E xin kể thêm là trong thời gian đó, con kia cũng không ít lần nt cho e bảo e chấp nhận vì chúng nó yêu nhau quá rồi, ko dứt ra được, rồi là e hiểu chị, chúng ta đều là người có ăn có học, hãy nch đàng hoàng....tròi ơi điên chết mất...Ròi là chị đừng làm khổ a ấy nữa, a ấy đang rất mệt mỏi, bố anh ấy đang rất yếu, e cảm ơn chị!!! Sao cái thân e nó khổ thế hả trời....


Từ khi vợ phát hiện, chồng e không ít lân nt cho vợ bảo cho a thời gian, a yêu e, mãi mãi y, vì e đến với anh lúc a khó khăn nhất, không ai trong cs của a có thể đánh đổi e.... Ai gặp nch khuyên, ông ấy cũng có vẻ hiểu lắm. Tình cảm khó đến nên cũng khó đi, e hiểu cho anh, cho anh thời gian nhé, để a nói cho người ta hiểu, e ko quan tâm anh, để khi có người làm được, e hiểu ra, e quan tâm và muốn a về, thế hóa ra người ra là vật thí nghiệm cho ty của e à. Cho a thời gian e nhé! Em ok!- Và cố gắng... vì chiều nào e chả biết là chúng nó gặp nhau, chồng e cứ dậy là đi với nó mà.. 6h30 mới về CH làm, thế còn thế nào nữa.. Thế mà...cái hành động thì không thể chấp nhận. Chồng e đi đêm hôm suốt, trong 3 tháng tính đến nay, e ốm 3 lần, lân rồi e phải nằm viện vì ngất và mọi người Bank đưa đi...Lần trước e ốm, tối chồng vẫn quan tâm hỏi ăn uống gì, cho đàn e về dắt xe cho vợ nghỉ, đêm đi chơi, 2h e gọi không nghe máy, 5h e gọi ko nghe, mấy chục cuộc, cuối cùng, 1 cuộc ko hiểu sao ông ấy bảo đang chia bài ở nhà nghỉ chơi, đè vào nút nghe, thế là e nghe hết giọng những ông bạn vàng nào của chồng có mặt. Rồi chồng e và con đấy tranh nhau đánh...Ôi- mọi người trong hoàn cảnh e làm gì bây giờ- ốm bệt ra- 5h sáng khóc huhu như đứa trẻ.v.v.. Rồi cũng bình tĩnh nt bảo chồng về e đi cấp cứu.. e mệt quá...ko 1 nt trả lời... thế mà e bình tĩnh bỏ qua...Rồi ko ít lần e bắt quả tang đón đưa nhau đi ăn uống nhậu nhẹt cùng cả đám bạn chồng, vẫn cứ trơ trơ ra, chả có cảm giác- vẫn "anh vẫn muốn về...". E gầy rộc đi, thương con, thương mình mà thấy cs khó sống quá, không thiết gì làm ăn, vẫn cố gắng. Chồng cũng bớt đi đêm thì lôi 1 lũ đêm nào cũng về nhà e chơi tú, hút thuốc nói cười ầm ĩ e và con không thể ngủ vì đèn sáng, mùi khói thuốc, ầm ĩ nữa, nhưng cũng nén nhịn vì chồng- nói thì chồng sẽ đi đêm chơi ngay. Nhưng hàng xóm biết rồi, nên chồng ko dám dắt về nhà nữa, lại đi đêm suốt. Rồi hôm nào không đi thì chán đời đi uống rượu ạ. E mệt mỏi và sợ cuộc sống cùng chồng quá!!!


E nhiều lúc ko chịu đựng đc đã ôm con về ngoại nhưng ròi lại...về. Chồng thì cứ vợ về ngoại là ...đi ngay với gái...vì " em muốn anh phải thế nên a cũng chả biết làm thế nào..." rồi là a tôn trọng quyết định của e...ha ha...toàn ngụy biện cho hành động của mình.


Cách đây 2 tuần, e ốm sốt virút, dắt 1 lũ về đêm chơi cà đêm, sáng nào cũng như bãi chiến trường, ĐT vẫn lén lút dùng riêng 1 sim llạc với nó, tói về nhà tháo ra, cất ĐT vào túi đựng laptop. Em hôm sau ốm, vẫn cố dậy đi làm cho đỡ phải ở nhà cho mệt thêm. CHiều e đi làm về, qua CHàng luôn, chồng chưa về, em ngồi trên gác xép nhà bà cho thuê nch với con gái bà. Chồng e thuê CH ở dưới. Ngồi 1 lúc thì chồng nt:"nhà cửa bừa bãi, bát đũa chưa rửa, e về thì dọn hộ a nhé. Anh thấy bộ mỹ ký đẹp, mua cho em, đi đâu đeo vào nhé". Đọc mát cả ruột. Mặc dù chồng e trên người phải 200triệu tiền vàng đeo đầy người, 3 cái nhẫn, 1 cái lắc tay, 1 vòng cổ... thế mà mua cho e thì toàn nhẫn cầm đồ.v.v..không bằng 1/20 của ông ấy.v.v..thế mà chỉ mua cho vợ..mỹ ký. E biết thế nhưng thôi, dù sao cũng đc an ủi.


Hôm đấy e nghĩ thế nào, ngòi lại gác xép xem chồng làm ăn thế nào.


Cả nhà ơi, hóa ra tối đấy chồng e điều mấy thằng tay chân đàn em đi thuê ô tô chuyển nhà trọ cho con kia ạ, e uất quá, e nt " a quá đáng quá rồi", chòng e nt lại "a làm sao mà quá đáng" rồi ĐT cho thằng đàn e là đi lòng vòng ngõ ấy cho nó đỡ phát hiện ( là e ấy) rồi hỏi mấy thằng ngồi quanh cửa hàng xem có đứa nào nói gì với vợ tao ko?? môt lúc sau con đấy cũng ĐT cho chồng, chồng e hỏi han xem dọn thế nào, có ai không?.v.v..rồi cẩn thận nó ( là em)...chán ko buồn chết!!! Trong khi e ốm, con em ốm nôn suốt mà không hề hỏi thăm 1 câu, đi dọn nhà cho nó mặc dù đã tối muộn, ko cần biết vợ con thế nào.


Chồng đi rồi, e đi xuống đi về thì ông ấy quên gì đó, quay lại- Cả 2 im lặng. E tối đó vẫn về nhà, lặng lẽ, NT bảo chồng về nch rõ ràng rồi giải tán. Ông ấy ko nói gì, bảo đừng chờ... rồi nt " dù e và a có thế nào thì mqh kia cũng không có tương lai. Anh có hâm đâu mà thả mồi bắt bóng" rồi tiếp " hn a đã có thể làm đươc nhưng a ko làm là a dã tôn trọng e rồi...". Sáng hsau e đi làm, mệt- ốm- ko ăn sáng- ngâá- nằm viện 2 ngày. Xonge về ngoại.... Ông ấy đi uống rượu mấy ngày với bạn là đi với con kia ngay....


Cho đến ngày hôm kia là đỉnh điểm....Dù đã xđ về ngoại nhưng mình vẫn llạc nt ĐT bình thường hỏi thăm chồng. 14/12 Sinh nhật ông chồng, mình đã kỳ công thuê các em SV mỹ thuật làm Photoshop 1 tấm thiệp ảnh 2vch mình hồi cứoi và ảnh con bé nhà mình rất đẹp có lồngbai bát "Anh sẽ quay về". Ngày 13/12 mình nt là tối 2vch cùng đi ăn nhé, ông ấy nt lại "để mai SN a 1 thể đi em"; e thôi ko nói gì- buồn. Hôm sau e mới biéte là tối đó tổ chức cùng lũ bạn khốn nạn và con đấy mọi người ạ, hoành tráng lắm. Đúng 00h1' ngày 14/12 mình nt cho chồng chúc mừng SN, chồng mình nt lại : "anh y e, mãi mãi y, vì e là người để a tôn trọng- vợ của a", e đã khóc...


Tối 14/12, 9h 30 ông ấy ĐT bảo mình la 17 ngõ Trạm ăn lẩu, mình ra, có mấy ông bạn ông ấy và ông anh trai chồng. Xong cả lũ đi hát. Hóa ra hđấy chỉ là lấy lệ. 9h 30 mới thèm ra cái hàng ngồi ngoài đường. Tối đấy 2 vch e về nhà cùng ngủ...Chồng e xách về 1 đống quà , chưa năm nào lấy chồng mà e thấy ch e nhiều quà thế, sau e mới hiểu, toàn chơi các e U8 6, U84 cà giai cả gái mời chúng nó từ 13 rồi thì chả lắm quà... Xong, 15/12 e nghỉ cả làm ở nhà với chồng, ngồi đợi chồng 4h chiều ngủ dậy, e định 2 vch nch xem giờ chồng e định thế nào. E nói rất nhẹ nhàng, tha thiết mà ông ấy lạnh lùng như gáo nước đổ đi. Dậy, tắm, mặc quần áo, Đi luôn...


E liền nt rát nhiều, ông ấy im lặng rồi nt " anh cũng không muốn chúng ta thế này, nhưng e cứ gây sức ép anh thấy khỏ quá..." mỗi thê là im lặng...Tối e nt bảo a có về ko em về nhà ạ...im lặng. Mình đt, ko nghe!!! Mình ra CH đứng gần đó. ông chồng dọn hàng, lên xe đi trước, lũ bạn đi sau, mình đi theo lũ bạn- nhưng ko theo kịp. Mình về nhà- ĐT ông ấy ko nghe....mãi...rồi lại 1 cuộc ông ấy đè vào nút nghe máy...mình lại nghe hết...ầm ĩ...1 lũ bạn chồng...và 12' sau mình nghe đc 1 câu của ông chồng " sao nhiều đĩa hấp thế..", mình biết ngay thịt chó ở Lê Văn Hưu. Mình ko nghĩ đc gì nữa mà phi ra, đúng luôn....1 lũ đầy đủ bạn bè làm ăn của chồng, mấy con bồ bịch, con kia ngòi cạnh chồng, chồng đội mũ vợ tặng SN, giầy vợ mua, sịt nước hoa thơm nức ngồi cạnh, cả lũ im thit thít... mình đi thẳng vào, ngòi xuống: " bây giờ a định thế nào anh nói thẳng ra đi, cả Liên nữa, e nói ra đi..". Thằng chồng khốn nạn bảo mình và con kia ra quán cafe đói diện, mình thì lôi thôi khốn khổ, mặc mỗi cái áo len mỏng, nghĩ lại thấy thương mình quá. Con phò kia, chồng, mình ngồi, chông mình dõng dạc " e đừng bắt anh chọn, a không bỏ ai cả mà a chọn cả 2, đừng ép a phải chọn, bọn a không thể ko gặp nhau được, phải cho a gặp, a sẽ về nhà làm người chồng, ngừoi cha tử tế..." con kia cũng "e yêu a T thật lòng, mong chị chấp nhận..." bon e không thể ko gặp nhau... hô hô...hóa ra nó bảo mình chấp nhận nó làm vợ 2, lần này gạt nước mắt ly hôn thôi các bố mẹ ạ.


Sao đời mình lại khổ quá thế này, các bạn bè trước khuyên cố gắng, giờ cũng đều giơ 2 tay ủng hộ mình ly hôn...mẹ chồng thì khóc suốt vì nó đi suốt ko sang thăm từ khi bố mất, nó sợ họ hàng cười vào mặt, nhà ngoại nó cũng không sang từ tháng 09 khi mình phát hiện. Mẹ mình khóc nhiều....Mình khó nghĩ quá cả nhà ơi!!!


Hqua lại đứa làm cùng chỗ bà ngoại ngày xưa bảo "e lai tháy thằng chồng chị qua đón con đấy ở Kim Hoa", nó ở gần đấy mà...


Ôi, một lần lầm lỡ cuộc đời.... mình muốn chửi vào mặt cả 2 đứa mà không biết làm sao các mẹ ơi....


Mọi người động viên mình với, suy sụp quá!!!