Mẹ chồng (mc) e có 4 con trai, chồng e là út tính tình hiền lành có phần nhu nhược, mẹ ở với c.ba nên xây hẳn 1 căn cho mấy ae ở. 2 ng a đầu e ko nói, chỉ có ng a kế (cũng là áp út) tính tình nhỏ nhen, ganh tị với e út. Ngày xưa lúc ở nhà cũ 2 ae ở chung 1 phòng, mẹ mua mọi thứ đều xài chung. Từ ngày xây nhà mới mỗi ng 1 phòng, ổng may mắn bốc thăm đc phòng đẹp nhất (rộng,thoáng, có hành lang riêng). Lúc đó khoảng năm 2000 lương cắt may cho c.ba mỗi tháng đc 10tr, tính ra cũng thuộc loại dư giả, vậy mà khi lập gđ tất cả đồ xài chung giữa 2 ae (kể cả lược chải đầu) ổng dư sức sắm cái mới nhưng lại chiếm luôn làm của riêng, đem hẳn về phòng và quăng 1 câu "khi nào xài qua phòng a mượn ?!" Ox e lúc đó còn đi học lại ngại chị dâu ko dám qua mượn bàn ủi về ủi đồ đi học. Lúc nào đến lớp (vc e học chung cấp 3) quần áo cũng nhàu nhĩ, thậm chí mặc lại đồ cũ (vì chậu giặt đồ, xà bông thùng lớn ổng cũng lấy lun, để ở hàng lang giặt riêng). Vì mc ít khi qua bên này, ox e lại ko nói nên 2 vc cứ thế chèn ép. Sau này lúc quen nhau e nói hoài chuyện ăn mặc, phòng ốc ổng mới khai thiệt là hok có cái j. E mới hỏi má a bít ko, nếu a ko nói thì e sẽ nói v họ cho ra lẽ đó, thì ox e mới lò dò qua nói má mua cho cái bàn ủi (nhất quyết ko chịu nói mọi chuyện còn lại haizzzz). Cũng cần nói rõ là lúc còn đi học chồng e ko đc cho nhìu tiền (cần gì thì má sẽ mua). Mc lúc đó cưng 2 ae này nhất (dự định gia tài riêng của má sẽ chia đôi cho 2 ae thôi), nên khi nghe chuyện chỉ lẳng lặng đạp xe đi mua rồi giấu diếm đưa vì sợ ông kia biết lại ganh (nỗi lo sợ lớn nhất của mc e là 2 ae sẽ tranh giành nhau).


E bắt đầu kể về cs của ông a, vừa có mã lại kiếm nhiều tiền, xe nào mới cũng đổi nên con gái bu theo tới tấp. Ko biết xui hay hên mà cuối cùng bị 1 cô miền Trung đi bụi lang bạt vào Nam kiếm sống gài cho ổng 1 cái bầu và ăn vạ bắt phải cưới (là gái giang hồ, ăn nhậu thâu đêm). Nói đến đây chắc các chị nghĩ đó là quả báo nhưng sự thật ko fải vậy. Từ ngày cưới vợ đời ổng càng lên như diều gặp gió, c.ba cho tiền tổ chức đám cưới nên cũng dư ra rất nhiều. Cô vợ lúc ấy vẫn còn giả nai vì ăn cơm trước kẻng nên gặp ai đầu cũng lầm lũi (mc ko chấp nhận nên ủy thác all cho dì). Bụng mang dạ chửa, chồng thì đi chơi thâu đêm nên e nhìu lúc sang chơi cũng hay ngồi tâm sự. Cô ấy sinh con xong thì c.ba mở thêm 1 shop thời trang trên LVS và nói 2 vc e (lúc đó vẫn đang học ĐH) phụ chị làm cashier (đứa sáng, đứa tối) làm đc 1 tháng vì ko có time đi chơi nên 2 đứa ko chịu làm nữa. Bản thân tụi e lúc đó cũng ko bít nghĩ cho chị, cũng chưa dự định cho tlai nên còn ham chơi lắm.Vừa nghỉ hôm nay, hôm sau 2 vc ng a đã nhảy vào (chồng thì xin nghỉ cắt may bên tiệm kia, vợ thì đang ở cử ko muốn cho con bú sợ xấu ngực nên kêu mẹ đẻ, e gái, a trai về nhà chồng e trông con dùm).


Đó cũng là lúc bắt đầu sự căm ghét trong e.Từ ngày làm ở shop lương 2 vc + tiền sữa c.ba cho thêm cũng đc 15tr (lúc đó là nhiều lắm). Có tiền chị ta bắt đầu chảnh chọe, làm như ta đây giàu từ trong trứng, nói chuyện với 2 chị dâu đầu mở miệng ra là “mua cái đó mấy triệu lận, mắc lắm đó”. Nhưng sau này e mới biết cốt là để e nghe thôi (vì cả 2 cách nhau có 1 tuổi). Thấy phòng chồng e dán tường cũng nằng nặc kêu thợ chạy qua (2 phòng đối diện nhau) đo trước dùm (2 vc bản tính giống nhau như 1). Lúc đó tụi e còn đi học nên nói thật cũng hơi mặc cảm chẳng lên tiếng. Ox e đi làm thêm sắm sửa cái gì (TV, máy lạnh,tủ lạnh) nta cũng sắm theo nhưng lọai lớn và fải đứng dưới giếng trời nói vọng lên cho tụi e nghe là đã mua bao nhiêu để ko thua kém (nghèo từ nhỏ nên giờ có tí tiền lại tanh tanh hôi hôi). E xách túi j, mặc đồ j cũng kêu chồng wa hỏi e mua ở đâu, bao tiền. Giày dép e mang nhiều lúc để trước phòng còn tùy tiện xỏ vào ướm thử. Nói chuyện v e cũng ko còn cuối gầm xuống mà nhìu lúc còn kêu bạn qua chơi chỉ để nhìn đểu e. E đem chuyện nói v ox thì a lại nói e hoang tưởng. E cũng ko có cách j chứng mih vì những điều nhỏ nhặt đó chỉ có e với chị dâu thứ hiểu nhau. Tết đến mọi ng wa phòng chồng e đánh bài thì chị ta hết săm soi cái này rồi lại hỏi cái kia.Đánh bài thì e đi thì chặn, e bỏ wa thì bỏ luôn. E thấy lạ và chú ý quan sát những gì e có thì chị ta đều mua miễn sao giống là được ko cần hợp hay ko. Túi LV e xài ko đủ tiền mua cũng ráng mua cái lọai ngòai chợ có gắn mấy hạt đá đỏ rồi xách lủng lẳng kiểu ta sành điệu, đồ mua sau mà chẳng may trùng hợp lúc họp mặt là giành ta mua trước. Nghĩ lại trên đời cũng có ng như vậy. Nhà của chung mấy ae mà cứ kéo hết bà con ngòai quê vào ở, thậm chí có lần còn xúi e gái bồng cháu qua phòng chồng e ngồi chơi nhưng chủ yếu “là gì” thì các chị cũng biết nhưng may mà chồng e kể lại cho e nghe. E ko khinh nhưng nhập cư nta có 1 khao khát rất lạ là bất chấp sĩ diện fải kiếm cho đc chỗ dựa rồi mới tính tiếp. Cs cứ thế trôi đi những tưởng sống như vậy là yên nhưng mọi xui xẻo lại bùng lên dữ dội từ khi chị ta rửng mỡ đi sửa mũi, tắm trắng. Sửa xong chưa lâu thì mọi chuyện vỡ lỡ khi c.ba bất ngờ test máy tính tiền thì phát hiện mỗi ngày 2 vc mạnh ai nấy thụt két ko dưới 7tr. C.ba đuổi thẳng cổ, vc từ đó gây gổ suốt ngày vì ko tiền, lại trách sao ngày xưa chồng lấy tiền bao gái, chồng thì chửi vợ ai biểu lấy nhiều để ăn chơi, đua đòi làm j để bị phát hiện. Ko thể níu kéo danh dự, ko còn nơi dựa dẫm, 2 vc vớt vác bán chiếc Ps ra để trả lại c.ba số tiền đã lấy nhưng c.ba vẫn tha thứ kêu lấy tiền làm vốn nhưng từ đó c.ba ko thèm nhìn mặt nữa. 2 vc lại tiếp tục mở quán ốc nhưng ế triền miên dẫn đến mất trắng. Đứa con nhỏ thì suy dd phải gửi về ngọai nuôi. 2 vc giờ còn chiếc Atilla quèn, bán tất cả máy lạnh,TV, tủ lạnh vì ko có tiền trả tiền điện để mua chiếc Elizabeth để cùng đi kiếm cơm. Công tử ngày nào giờ đi phụ nta cắm hoa. Mệnh phụ phu nhân thì nuối tiếc cs nhung lụa, wá nhục nhã vì đã lên mặt v all mọi ng nên giờ đi làm gái để tiếp tục ăn diện. Nhiều khi cả ngày 2 vc cố thủ trong phòng nhịn đói đến tối khuya mò xuống nhà kêu mì gõ ăn. Được 1 time thì chồng nghỉ làm vì lên cơn thèm lắc bán luôn chiếc Elizabeth. Cả 2 sống tách biệt v mọi ng trong gđ vì thật ra ko ai dám qua lại vì mở miệng ra là mượn tiền, mượn xe. Đối với ox e từ ngày lấy nhau e cấm tiệt ko được qua lại vì e ko thể tha thứ những gì họ đã làm (ít nhất là với ng thân trong gđ). Gieo nhân nào thì gặt quả nấy nhưng e ko ngờ mọi thứ lại đến nhanh như vậy. Có lẽ bây giờ quả báo là nhãn tiền chứ không cần kiếp sau, sống để mọi người thương thì khó chứ ghét thì rất dễ.