Câu chuyện của e hơi dài, mong mọi người bớt chút thời gian đọc và cho e lời khuyên.


Hiện tại vc e có 1 bé trai 2,5 tuổi. E đang mang bầu tháng cuối. Cũng là bé trai.


Mấy ngày nay e cứ có suy nghĩ cho đi đứa bé trong bụng mình. Mong đừng ném đá e vội. Để e trình bày tiếp câu chuyện của mình.


Nhà ck e có 3 con trai, ck e là thứ 2. Anh ck và e ck đều chưa vợ. Gia đình thuần nông, nói chung chỉ đủ ăn. Mẹ ck e làm công tác phụ nữ nên cũng va chạm nhiều. Bà được nhận xét là 1 người ghê ghớm, khôn ngoan. Bố ck e chưa già lắm vẫn đi làm ngoài đồng ruộng bình thường. Anh ck và e ck đều có công việc ổn định. Ck e làm công chức, nhưng lấy nhau được 1 năm thì gặp nhiều lý do nên bỏ ra làm ngoài. E lúc đó mới ra trường cũng chưa xin đc việc. Rồi lại bầu bí nên ở nhà luôn. Vợ chồng e cũng ko sống phụ thuộc vào bố mẹ. Mà thuê nhà riêng, tự ăn, tự lo. Khi con e được 18 tháng thì 2 vc e gửi ông bà nội để đi làm xa. Vì từ lúc cưới nhau xong, chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Công to, việc lớn gì 2 vc e cũng phải lo đến. Rồi thuê nhà cửa, tất tần tật phải tự lực cánh sinh nên ko có của để dành. Vậy nên khi 2 vc quyết định đi làm ăn thì phải nhờ mẹ ck e vay hộ 1 khoản tiền, có tính lãi. Trước khi đi vc e cũng có lời nhờ ông bà chăm cháu. Tiền nợ và tiền trông con vc e gửi về trả ông bà sau. E đi được 3 tháng thì lỡ có bầu. Ck e gọi về báo, mẹ ck e nói 1 câu xanh rờn " chúng mày bỏ đi cho tao, tao chưa cho chúng mày đẻ bây giờ ".


2vc bàn với nhau và cuối cùng ck e bảo lỡ rồi ko bỏ. Khó khăn, vất vả rồi sẽ qua. Bỏ đi tội lắm! Và khi bầu 5 tháng thì e về, còn ck e ở lại làm. Do phá hợp đồng nên về trước e bị phạt 1 khoản tiền. Ck e bảo lãnh và ở lại làm trả sau cho e. Tính ra e đi được 8 tháng. 2 vc cũng có gửi về được 1 khoản nhờ bà trả nợ. Để ra 1 khoản nuôi cháu. Ông bà cũng ko có ý kiến j. Nhưng đến hôm e về, e cũng ko hiểu lí do gì mà mặt bà cứ xị ra, ko nói ko rằng. E nhớ buổi trưa hôm đó e mới về đến nhà. Suốt chặng đường dài e bụng to đã mệt gần chết, trời thì nóng vậy mà khi về bà cũng ko đc câu hỏi han. Uh thì cứ cho là khác máu tanh lòng, nhưng vc e đã quyết định để đẻ, trong bụng e là cháu nội của bà. Ít nhiều bà cũng nên tôn trọng quyết định của vc e chứ ? Việc sinh đẻ là do 2 vc quyết, bố mẹ thì cũng chỉ có quyền tham gia, góp ý thôi. Đằng này... thật sự e thấy tủi thân cho con e vô cùng !


E bước chân vào đến cổng, chào bà xong e kéo vali vào phòng. Thay đồ xong e ra bảo bà: "Con mệt, nhà cứ ăn cơm trước. Con nghỉ 1 lúc rồi chiều dạy mẹ con nc sau ". Bà: " Uh ".


E vào phòng nằm nghỉ đc 10p thì cứ thấy trong người khó chịu. Chắc tại đi đường dài về nên mệt, quay hết bên này sang bên kia mà ko thể ngủ được. Cố nằm được 30p thì e dậy. Bà mẹ ck e nhìn thấy gọi e xuống phòng bà bảo. E xuống thì bà mở sổ nợ ra đọc cho e nghe các khoản nợ, lãi của vc e cho e nghe. E bảo: " Con vẫn đang mệt, mẹ cứ từ từ rồi con xem sau ".


Đến tối ăn cơm xong bà lại gọi e xuống kể này kể nọ. Chắc nghĩ e về mang theo nhiều tiền lắm !


E chưa kịp phản ứng thì bà bảo: "Lãi hàng ngày nó đẻ ra nhanh lắm. Giờ lại đẻ thế này, bao giờ mới có đồng tiền mà trả nợ ?"


E bảo: " Vc con cũng tính toán rồi, nợ thì ai chẳng có. Con cái là lộc trời cho mẹ ạ. Còn 4 tháng nữa con sinh. Ăn uống, sinh hoạt hằng ngày thì trước hết con nhờ ông bà. Rồi ck con làm gửi về trả ông bà dần dần. Khi nào đẻ thì cũng có khoản tiền bảo hiểm của ck con rồi. Tạm thời như thế cũng ổn. Đẻ xong mấy tháng con đi làm..."


Chưa kịp nói hết bà nổi đóa lên với e: " Tao đã bảo chúng mày là bỏ đi cơ mà. Đẻ ra bây giờ nuôi sao được? Nợ còn đầy ra chưa trả hết, lại đẻ. T làm sao mà nuôi được chúng mày? Đấy, thằng ku đầu mày để ở nhà cho tao 8 tháng đấy. Bình thường nhà người ta phải tính 5triệu/tháng. Nhưng tiền chúng mày gửi về t đóng học cho rồi, ăn uống rồi tao cứ tính 2triệu/tháng nữa thôi. 8tháng là 16triệu. Với 1triệu hồi mày đẻ, thuê taxi từ Hà Nội về hết 1triệu nữa là 17triệu....


E sững hết cả người, thật sự đơ luôn. Có ông bà nào chăm cháu mà tính toán vậy chứ ? Mà e còn chưa kịp nói j. E cũng có phải ko biết nghĩ đâu. Có để cho ông bà phải thiệt đâu. Chưa gì đã làm e thất vọng thế này ? Mới về đc có nửa ngày. Thật là... thất vọng và mệt mỏi quá !


Ngày thứ 2 ở nhà vẫn tình trạng trên. Chỉ xoay quanh chuyện tiền nong. E cho con đi chơi mấy chỗ người thân về. Biếu quà cáp xong hết những chỗ cần, e tính đường về ngoại. Nhưng mới về chưa được 2 ngày lại đi luôn, nghe chừng hàng xóm dị nghị thì ko hay. E cố nhịn và kệ. Mặc cho bà bóng gió...


Đến tối ngày thứ 2 thì bà lại gọi e xuống. Vẫn là vấn đề tiền. Mà e thì đã nói rồi.... Tra tấn nhau quá.


Bà bảo: "Liệu mà tính toán xem thế nào, tiền trả nợ gốc ko có. Lãi mẹ đẻ lãi con, bao giờ chúng mày mới trả tao để tao trả cho người ta? Chưa báo hiếu được j, đã mang thêm gánh nặng. Từ lúc lấy nhau đến giờ ko cho mẹ đc 1 đồng nào. Chưa kể ăn uống tao ko tính. Mà tao nuôi ck mày bao nhiêu năm tốn bao nhiêu cơm gạo. Bây giờ chúng mày ko báo hiếu được tao đồng nào, lại để tao phải trả nợ cho chúng mày thế này nữa à ?


Đến lúc này e hết chịu đựng đc nữa rồi. Tính e nóng phổi bò. Lấy nhau xong vc e có ở chung đâu. Có ăn bám ông bà đâu. Thi thoảng mới về chơi thì cũng mua quà, mua cả thức ăn về nhà đấy. Thật ko ngờ !... E bảo: "Bà ko phải lo, tiền nợ của bà ck con sẽ gửi về trả. Còn tiền nuôi cháu bà tính 17 triệu bố nó có sẽ gửi bà sau. Nhưng thật sự con chưa kịp nói vấn đề này thì bà đã tính chuyện công cán. Vc con đâu dám quên ơn bà. Mà chưa j bà đã phải nói thế? Con chưa thấy ông bà nào tính toán với cháu mình như vậy. Cũng chưa thấy bố mẹ nào đẻ ra con mà kể lể như bà."


Vậy là bà ý lu loa lên rằng e là dâu mà láo. Cãi lời mẹ ck. Rằng chưa thấy con dâu nào cãi nhau tay đôi với mẹ ck như thế. Rồi bà ý còn nói, trả e về ngoại cho dạy bảo lại. Chứ thế này thì láo quá! Tiếp đến bà gọi điện cho ck e bảo vợ m cãi nhau tay đôi với tao. Chửi tao.... "


Ông bố ck e thì từ trong phòng lao ra chửi thẳng vào mặt e:" Cút ra khỏi nhà tao"


E ko chịu đc nổi. Chỉ nói đc với ck e duy nhất 1 câu: "E sẽ nc với a sau"


Tiếp đó e bảo bà cộng hết sổ sách lại. Nợ lần ghi rõ từng khoản. Vc e sẽ trả. Bà ý cũng ghi chép từng tý ra giấy đưa cho e. Sau đó e bảo bà ý e cho con e về ngoại. Bà ý ok ngay.


E gọi xe, chuẩn bị đồ rồi 2 mẹ con e về ngoại. E về đc 2 hôm thì bà ý gọi điện nc với bố e. Ko hiểu nói j mà nghe điện xong cái, bố e vào chửi e thậm tệ. Rằng cho ăn học cũng phí, rằng bôi nhọ bố mẹ e... Sau bố e còn chốt câu: "Ra khỏi nhà tao ngay, tao ko có loại con như mày".


E ko biết làm cách nào, vì nghĩ có ở tiếp thì cũng ko ở được. Bố e tính rất nóng. Ở kiểu này ko thể chịu được. E lại gọi xe đi. Mẹ e thì giữ lại. Khuyên bảo bố e cũng ko đc, e cũng ko nghe. Cuối cùng e bảo e đi về, mẹ e mới cho đi. Nhưng nói thật đời nào e còn về đó nữa? Lúc ấy khoảng 10h đêm. Ngồi trên xe mà e khóc sưng mắt. Nghĩ cuộc đời mình éo le, khổ quá. Suốt thời gian đó e cũng ko đủ bình tĩnh để nc với ck e. E gọi điện cho đứa e rồi qua chỗ nó ở nhờ. 2 hôm sau e vào Sài Gòn, ở nhờ nhà người thân 1 tháng. Trong 1 tháng đó e và ck nói chuyện với nhau rất nhiều. Mẹ đẻ e cũng gọi điện khuyên bảo e rất nhiều. Riêng nhà ck ko liên lạc j. Ở nhờ người thân lâu quá e ngại, e thuê phòng ra ở riêng. Con e cho đi trẻ. Có điều bụng to ko thể đi làm j được. Thời gian đó e được ck chu cấp tiền. E nghĩ trách nhiệm thôi, hơn nữa biết e bầu to ko làm j được nên ck phải lo. Chứ ck e là 1 người rất nhu nhược, chuyện j cũng nhất nhất nghe theo lời bố mẹ. E biết dù nói gì cũng ko lại được j với 4 cái miệng bên nhà ck, nên ko giải thích nhiều. Chỉ nói lại câu chuyện giữa e với mẹ ck xảy ra như nào cho ck nghe thôi. A có vẻ cũng kệ. Chỉ nói với e bên nào cũng có cái đúng cái sai. E bảo tùy a nghĩ. Nhưng mẹ a quá đáng thế, e ko sống đc. Rồi a khuyên e về ngoại đẻ. E cũng phân vân. Nhưng cũng lo lúc đẻ ko có ai chăm. 1 mình lại 2 đứa con nhỏ. Lúc này còn lúc kia. Lỡ trái nắng, trở trời biết nhờ vả vào ai giữa nơi ko người thân thích như này? E nghe theo, vậy là 2 mẹ con lại dắt díu nhau về ngoại. Thời gian e đi nghe mẹ e nói thì bố e cũng mấy lần bảo mẹ e gọi điện bảo e về. Nhưng tính e mẹ biết, nên giờ về mẹ mới nói. Từ hôm về 2 bố con e cứ như lửa với nước ấy. Nói chuyện được câu rồi thôi. E cũng chẳng muốn nói. Mà bố e cũng chẳng mấy khi có nhà mà nói. Mẹ e thì đi làm cả ngày tối mới về. E cứ lủi thủi hết ăn rồi ngủ. 2 mẹ con chơi với nhau. Nói thật đến bây giờ đã được gần 4 tháng. Tiền cũng hết rồi. Ku lớn nhà e ăn uống cũng tốn. E cũng chỉ tính ở nhờ ngoại thôi. Ăn uống e vẫn tự lo. Hơn nữa e và bố e thế. Ko hợp nhau nên từ hôm e về 2 bố con cứ như mặt trăng với mặt trời. Ko nói chuyện, ko quan tâm. Mẹ e thì tối mới về. Nói thật e cũng ko dám mở lời về chuyện vay mượn tiền nong. Vì ck e vay của bà 1 khoản hồi bọn e mở cửa hàng vẫn chưa trả. Tóm lại e ko dám nói đến chuyện tiền nữa. Nên mấy ngày nay e cứ ăn uống dè dặt. Còn mấy trăm mà sữa con thì hết. Đồ sơ sinh thì chưa mua sắm được gì. 2 vc lại vừa mới cãi nhau. Tiền vay mượn còn chưa trả. Ck e lại đang ở xa nên chuyện j cũng khó. Có vay lại phải nhờ người nọ, người kia. Tiền bảo hiểm của ck cũng lấy rồi và hết rồi.... Tình cảm gia đình cũng ko đoàn kết. Nhà ck thì bơ luôn rồi, ko cần biết cháu thế nào? Còn mỗi ck là chỗ dựa duy nhất thì hôm trước cũng vì cứ bênh bố mẹ mà 2vc e to tiếng giờ còn ko thèm nc với nhau. Ai đời có vợ con rồi mà ko tự quyết định chuyện j, toàn để mẹ giật dây đằng sau. E nghĩ mà chán kinh khủng. E tress nặng ý, nhưng nghĩ đến con lại cứ tự động viên mình. Mấy ngày nay e cứ suy nghĩ mãi. Hay là e đẻ xong rồi cho đứa bé đi. Vì giờ hoàn cảnh e khó khăn quá. Tiền ko có, bao thứ dang dở. Đẻ ra rồi cũng ko lo đc cho con. Lại còn thằng lớn? Nghĩ tội lỗi và thương con, nhưng giờ e biết làm sao? E biết dựa vào ai bây giờ ? Mà chả hiểu sao e lại có suy nghĩ cho con đi như vậy ? Chắc e cũng đường cùng như Chị Dậu rồi. E chán quá, các mẹ cho e lời khuyên đi. E phải làm sao bây giờ ? Có mẹ nào nuôi con hộ e ko ?