Chuyện nhà em là như thế này: Vợ chồng em lấy nhau được 3 năm và có 1 baby 9 tháng tuổi. Chồng em làm cơ quan nhà nước, ngoài ra còn mở một công ty còi chuyên thầu các công trình. Em làm cho công ty nước ngoài, luơng 6tr/tháng.


Thực ra trong cuộc sống vc có nhiều điều mà cả 2 đều không vừa ý nhau,vc hay cãi nhau vì những việc không đâu, gia đình em cũng không phải là ngoại lệ. Trước khi có con,mỗi lần vc cãi nhau là em lại dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều, em không biết tại sao lại thế, làm thế nào để chồng hiểu mình, làm thế nào để cải thiện tình trạng đó v.v nhưng khi có con rồi, thì quan điểm và thái độ của em đã khác. Em mặc kệ, ít suy nghĩ hơn, ít dằn vặt hơn, một phần vì mải lo cho con cũng chả còn thời gian suy nghĩ nữa, một phần vì có suy nghĩ, có góp ý, thì cũng chả cải thiện được tình hình, bản chất mỗi con người là vậy, việc thay đổi tính cách không hề đơn giản. Em chấp nhận sống chung với những bất đồng về suy nghĩ và quan điểm sống với chồng.Tuy nhiên, có 1 vấn đề mà em không thể không thay đổi ( vì nó ảnh hưởng tới quyền lợi của con em và tương lai của cả gia đình), đó là việc: chồng em không ý thức được việc phải đưa tiền cho vợ chi tiêu cuộc sống hàng ngày.


Như đã nói ở trên, chồng em làm nhà nước cộng với mở công ty làm thêm. Lương cơ bản nhà nước rất thấp, mỗi tháng chỉ khoảng 3tr và trả qua tk ngân hàng, thêm khoản thưởng và các loại tiền linh tinh khác cũng khoảng 2,3tr gì đó nhưng là trả trực tiếp cho nhân viên. Chồng đưa cho em cái thẻ ATM, tức 3tr/tháng, còn tiền thưởng không đưa, với lý do: anh còn phải chi tiêu, tiếp khách...Mặc dù với giá cả thị trường như hiện nay, số tiền đó không bao giờ đủ,nhưng thôi, ok, em đành chấp nhận.


Cái cty còi của anh chẳng có mấy vốn, cứ liên tục lấy chỗ nọ đập chỗ kia, thậm chí đầy lúc anh phải bỏ cả tiền túi mình ra mà đập vào, nên hầu như em chả có thêm thu nhập nào từ cái cty đó ( vì làm được bao nhiêu lại phải quay vòng vốn để làm sang cái khác, không kể có nhiều khi còn bị lỗ)


Chẳng may cách đây 2 năm, do sơ ý, em làm mất cái thẻ ATM của chồng em đưa, điều đó đồng nghĩa với việc hàng tháng không thể rút được 3tr. Chồng em lại mất CMND nên không thể làm lại được thẻ, em giục chồng em không biết bao nhiêu lần là về quê làm lại CMND đi, nhưng đến nay đã 2 năm trôi qua, chồng em vẫn chưa làm được, với lý do muôn thuở: BẬN ( mặc dù quê chồng e cách HN có 70km).


Thế là, việc chi tiêu trong nhà, chỉ có mỗi mình em xoay sở, chỉ riêng tiền nhà+ điện+nước+ internet hồi đó đã mất 2,5tr/tháng, 2tr còn lại cho ăn uống và mua sắm ( lương em cách đây 2 năm là 4,5tr), còn những khi có cong kia việc nọ thì hầu như không lấy đâu ra tiền. Em có than vãn với chồng, thì chồng hoặc không nói gì, cho qua và quên luôn, hoặc là an ủi, đại loại như: tiền nằm trong ngân hàng, không tiêu còn đó, có mất đâu, lại tiết kiệm được. Vâng thì tiết kiệm, nhưng tiết kiệm qua ATM chỉ có 3%/năm thôi, trong khi mang ra ngân hàng gửi là 14%/năm, cao hơn nhiều, hoặc là rút ra mua vàng tiết kiệm sẽ lãi hơn rất nhiều ( vàng hồi đó có 2tr3/chỉ thôi), rồi thì phải có thẻ mới năm đwowcj số tiền công ty chuyển chứ ( lương chồng em đầy lần bị thất lạc, vì cái ngân hàng cty chồng e sử dụng bé tí teo, chả có chút uy tín nào, nhầm lẫn lung tung là chuyện bt). Em nói, rồi tai em kề đấy nghe luôn, hoặc là chồng e có nghe, có gật, rồi đâu lại vào đấy. Chán!!!


Rồi bọn em có con. E xót ruột vì tiền thuê nhà hàng tháng với bao chi phí kem theo, nhà thuê thì chật chội, nóng bức, nên đành dằn lòng kéo chồng về ở nhà bố mẹ đẻ, mặc dù em cũng chả thích cái cảnh chung đụng bố mẹ vợ và con rể tý nào ( Em phải nói khéo là về chăm sóc bố mẹ vì bố mẹ có mỗi mình em,chồng e mói miễn cưỡng về đấy, chứ không thì còn lâu). E thỏa thuận rõ với chồng e là: bây giờ có con rồi, phải lo cho con, anh phải đóng góp. Chồng e đồng ý góp mỗi tháng 4tr+ 2,5tr tiền thuê giúp việc ( em phải đi làm, bà ngoại già yếu không chăm được cháu nên phải thuê giúp việc). Lương em 6tr + 4tr chồng đưa là 10tr, đưa tiền ăn cho mẹ 5tr, còn lại mua bỉm, sữa, quần áo cho con và phòng bị khi cần.


Thế là tháng nào em cũng như chủ nợ đi đòi nợ...chồng. Trong con mắt của chồng, em giông như 1 con mụ chỉ biết đến tiền và tiền. Em cũng đâu muốn vậy, em cũng muốn dịu dàng tình cảm với chồng lắm chứ, nhưng không có tiền thì em không làm được gì cả. Em có phải đòi tiền chồng để chi tiêu cho bản thân em đâu, em chi tiêu cho cả gia đình đấy chứ, em muốn lo cho con em có 1 cuộc sống tốt, em muốn tích lũy để chờ cơ hội tậu đc mảnh đất cắm dùi, để đỡ phải sống cái kiểu ở rể: "chó chui gầm chạn", ức chế và không thoải mái như lời anh nói.Vậy mà anh đâu có hiểu, anh cứ làm như cuộc sống này không cần tiền, em cứ hỏi đến tiền là anh bảo gây áp lực cho anh, để rồi mọi chi phí sinh hoạt, thập cẩm đủ thứ tiền đều trút lên vai em, a như 1 người đứng ngoài cuộc.


Khi cty có chút tiền kiếm đc từ công trình, việc đầu tiên a làm là đầu tư cho dự án sắp tới của anh, là dự định mua 4 bánh, em mượn tạm khoản tiền của a gửi ngân hàng 1 tháng để kiếm 1,2tr tiền lãi thêm vào thu nhập gia đình thì a tỏ ra khó chịu và liên tục đòi e phải rút tiền để trả a.A luôn tỏ ra là ông chủ, là kẻ nhiều tiên, có việc đến cty khách hàng là anh nhảy taxi, đi ký HD với khách ở tỉnh ngoài a, không có tiền, a mựon e mấy triệu để thuê xe riêng đi, HD ko ký đc, a cũng xù nợ với e luôn.


Đã 4 tháng nay a ko đưa tiền cho em với lý do cty làm ăn ko có lãi. Hôm nào ko có việc gì, a cũng ở nhà ngủ, rồi lên mạng chơi game chứ không nghĩ đến việc về quê làm cái CMND để làm lại cái thẻ ATM, đồng nghĩa với việc 4 tháng nay, tất cả mọi thứ tiền lại trông chờ vào cái đồng lương 6tr còm cõi của e.


E và chồng lại vừa cãi nhau, lại những việc chả đâu vào đâu cả. Và a có 1 tật là, cứ khi nào cãi nhau xong, a coi như e ko tồn tại, ko đưa tiền, ko hỏi thăm ( kể cả ngày xưa lúc e có bầu cũng vậy, tủi thân kinh khủng), đi làm về ăn cơm, ăn xong lại lên mạng đên nửa đêm thì đi ngủ, đến tháng tiền internet tăng lên gấp 2, gấp 3 lần a cũng chả quan tâm, vì đã có e trả rồi. E ko còn tiền, bảo a trả, thì a đáp gọn lỏn 1 câu: lúc khác trả...


E ko biết làm thế nào để chồng e bỏ cái tật dửng dưng, bàng quan về tiền bạc như vậy đây? trong top này, e nhắc đến chữ "tiền" hơi bị nhiều, điều đó không phải vì e coi trọng tiền,chỉ biết có tiền, mà vì e rất khó khăn trong tiền bạc và bất lực trong việc yêu cầu chồng giúp đỡ, gánh vác. VC em sống cùng bố mẹ, các khoản ăn uống e đưa tiền để ông bà lo, nên nếu ko đưa thì bố mẹ e vẫn phải bỏ tiền của ông bà để lo, mà e ko bao giờ muốn trở thành kẻ ăn bám bố mẹ. Bố mẹ e thì không muốn nc tiền nong với con rể, thế nên e phải là người đúng giữa lo toan.


Em phải làm gì đây? Các mẹ có ý kiến hay cho em lời khuyên với. Cứ quên đi thì thôi, chứ k nào nghĩ đến việc này là đầu e lại muốn nổ tung ra thôi, vừa ức, vừa tủi thân...