Tôi xin chia sẻ bài viết này , cơ bản tôi đã đọc nhiều chia sẻ của anh chị trên diễn đàn , có những câu chuyện tôi tin , có những câu chuyện tôi ko tin . Dù có tin hay ko nhưng khi theo dõi và chờ đợi 1 bài viết , tôi đọc những dòng chữ kiểu như đã trải qua cảm xúc của nhân vật và tôi khóc . Nên tôi cũng muốn chia sẻ về câu chuyện của mình , để cho các anh chị nhất là các chị sẽ thấy được ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra , người tốt và người xấu đôi khi rất mơ hồ . Câu chuyện ( vẫn đang tiếp diễn) có thật nhưng vì những lý do khách quan nên tôi phải lập 1 nick ảo , tôi sửa tên nhân vật và thay đổi 1 số những đặc điểm (ko ảnh hưởng đến sự thật) để tôi thoải mái như 1 người dẫn chuyện kể về câu chuyện của mình .



@};---------------------------------------------------------@};-




Tóm tắt nội dung nhân vật để các bạn dễ nắm bắt , tôi là Dung - ko cha , ông ấy bỏ mẹ tôi theo người đàn bà khác ,khi tôi còn nằm trong bụng mẹ . Trước tôi thì ông và mẹ có 1 đứa con trai nhưng rũ bỏ mẹ ông ấy cũng kịp đem anh trai đi khỏi mẹ . Mẹ là con gái út của ngoại , các anh chị em đều có gia đình riêng nên ngoại thương con , từ khi con gái bị chồng bỏ thì ngoại cũng đem con về chờ ngày sinh đẻ . Từ đó , tôi sống và lớn lên với ngoại .



17 năm trôi qua , năm tôi học lớp 11 thì mẹ có bạn trai , phải nói tôi ko có lý do gì để phản đối nhưng tôi cứ thấy trái khoáy . Mẹ thay đổi , đi sớm về khuya chỉ để lo cho ông ta , đi làm để đem tiền cho ông ta xài . Bỏ đứa con đang tuổi nhạy cảm ( * tôi ko nói thế biện minh cho sự thay đổi của mình , nhưng đó là cảm giác tôi trải qua và là lý do duy nhất để tôi biến thành 1 con người khác ) , cứ thể mẹ cứ đi đi về về như bóng ma , ngoại thì lụi cụi với tôi , trời thương ngoại hơn 80 mà rất khỏe mạnh . Chuyện gì tới cũng tới , từ 1 đứa học sinh giỏi tôi bắt đầu sinh hư , tôi ghét phải nghĩ tới người đàn ông đó , chẳng phải ở không như vậy ko sướng sao mà mẹ phải va vào để rồi hồi xuân nhìn bực ko chịu được . Tôi tập tành hút thuốc , uống bia , bỏ học , đánh nhau , vậy mà nhà trường mời phụ huynh cũng chẳng thấy mẹ đến , tôi được nước làm tới . Và tôi bỏ học ở giữa lớp 11 , bạn bè khóc như đưa đám , giáo viên bộ môn thì gọi về nhà khuyên nhủ , làm công tác tư tưởng bla bla bla ...



- Đồ con hư , mày tưởng như vậy thì mẹ sẽ lại cưng chiều mày , hay mẹ năn nĩ mày , hay mày nghĩ mẹ sẽ vì mày bỏ chú Cường sao ? Để mẹ nói cho mày nghe , mẹ đi làm nuôi mày bao nhiêu năm nay , bây giờ mày 17 - 18 mày phải tự biết suy nghĩ chớ ? Mày muốn làm gì thì làm , khôn nhờ dại chịu , mẹ ko ngăn cản , ko cấm , ko đánh mày . Chỉ là mẹ thất vọng , mẹ ko thèm quan tâm tới mày nữa , thích làm gì thì làm , con nít ranh !



- Được , mẹ đừng có thách con , người ta cười vô mặt con và ngoại , người ta nói mẹ hồi xuân , người ta nói mẹ cặp với trai trẻ rồi đem tiền cho trai ! Con xấu hổ về mẹ , ước gì ko phải con của mẹ !! Tôi la toáng lên , khóc thét nước mắt lả chã , châm đạp đùng đúng xuống đất .



- Chát , Chát , Chát - Mẹ tát tôi phát 3 cái liền , đau điếng , hôm đó ngoại lại đi chùa ko có ai ở nhà để mà bênh tôi .



- Mày xấu hổ về mẹ , ừ bọn lắm lời ngoài đường thì bọn họ nuôi cơm mày , bọn họ mua áo quần cho mày mặc nên mày mới lớn chừng này phải ko con ? Máy dám lên mặt với mẹ , trai trẻ sao ? Ngày xưa thằng cha của mày cũng trẻ hơn mẹ 4 tuổi đó con . Mẹ là mẹ , mẹ ko có trách nhiệm phải phân trần hay giải trình với mày . Mẹ chỉ có trách nhiệm nuôi dạy mày , mà giờ mày ra như vầy , mày nói mày ước ko phải con mẹ , mày biến cho khuất mắt mẹ !



- Tôi chạy rầm rầm lên phòng , đập cái gì được thì đập , tôi xé gấu bông tôi lấy kéo cắt áo quần ... tuyệt nhiên tôi ko hề tự tổn thương mình . Rồi tôi lấy nhật ký ra , tôi viết tất cả những cảm xúc của mình , tôi ghét mẹ , tôi ghét ông Cường , tôi tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra . Tôi muốn bỏ đi , và tôi lên kế hoạch từ từ . Tôi vốn là đứa thông mình , tôi lựa đồ đẹp của mình cho vào balo nhiều lần , đem qua nhà bạn gởi từ từ , gia tài của tôi có 1 con heo đất , từ năm trước lận , tôi ko xài nhiều tiền nên cứ bỏ vô thôi , 1 cái điện thoại ( Sam sung nữ hoàng thì phải ) mà bà dì 2 mua cho hồi sinh nhật . Tôi lì ở nhà , khinh khỉnh , mẹ cũng chả quan tâm . Bà cứ đi đi về về . Chắc là chờ ngày bà ngoại về để méc đây mà . Nhưng mẹ ko hề ngờ được đứa con gái duy nhất của mẹ sắp trốn nhà đi . Ngày ngoại về , mẹ và ngoại cùng lên trường để nói chuyện với hiệu trưởng . Tôi mải mai ko hề lo sợ 1 chút xíu nào . Mẹ với ngoại đi tầm hơn 2 tiếng thì về , mẹ thì nhìn tôi đăm đăm , ngoại thì khóc .



Mẹ bỏ đi 3 ngày nay , chỉ gọi điện thoại bàn về thưa thốt với ngoại mỗi ngày 1 vài lời . Ngoại cứ ở nhà , cho tôi tiền , cô giúp việc cứ lo việc nhà . Tối hôm đó :



- Ngoại ko thương con , ngoại nghe lời mẹ , ngoại đi chùa ở nhà mẹ đánh con !



- Ngoại ôm tôi , ngoại nói năm nay nghỉ , tâm lý ko tốt ngoại cho chơi hết năm nay , năm sau học lại . Tôi sướng rơn khi nằm trong vòng tay của ngoại , mặc dù nhăn nheo và trổ nhiều đốm đồi mồi , nhưng ấm lắm .



Kế hoạch vẫn là kế hoạch , tôi dụ ngoại xin được hơn 1 triệu nói dối để sắm quần áo , cá nhân tôi có được hơn 6 chỉ vàng các loại bông tai , nhẫn ,dây chuyền và đập con heo đất cũng được hơn 3 triệu . Tối tối tôi lên mạng tìm phòng cho thuê . Gom hết đồ đạc cần thiết , tiền và điện thoại . Đồ đạc gửi nhà con bạn cũng được nhiều rồi , lấy cái xe đạp điện của mình chiều hôm thứ 3 đẹp trời tôi trốn nhà đi . Viết 1 lá thư cho ngoại , chữ rất to để ngoại có thể đọc rõ ... Nội dung đơn giản :



- " Con đi , mẹ ko cần con , con thương ngoại nhưng khi nào con hết giận mẹ con sẽ về , tối nào con cũng sẽ cầu trời cho ngoại khỏe mạnh , thương ngoại ".



(còn tiếp)


>> Đọc toàn bài: http://www.webtretho.com/forum/f188/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-ko-mrbigmrsq-2342125/


>> Link nguồn MrBigMrsQ - http://www.webtretho.com/forum/f188/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-ko-2185449/