Mình là thành viên rất lâu rồi nhưng trước đây mình chỉ đọc tâm sự của các bm trên này, nhưng hôm nay mình gặp một chuyện rất buồn, muốn cùng chia sẻ.


Mình lấy chồng gần 10 năm, cuộc sống vợ chồng gặp nhiều khó khăn. Vc hay cãi cự nhau. Lúc mới lập gia đình 2 vợ chồng thuê nhà bên ngoài để ở do nhà chồng rất chật chội. Thời gian ở bên ngoài khoảng 4 năm thì vc mình chuyển về ở cùng bmc vì khi đó bmc chuyển sang nhà chung cư, rộng rãi hơn. Khi quay về ở với bmc thì thực sự mình không quen với kiểu sống chung, mình đi làm suốt từ sáng tới tối 2 vc ăn cơm nhà ông bà ngoại rồi mới về vì chung cư nhà mình ở khá xa. Về đến nhà thường là khoảng 8h, bmc đã ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi và đang nằm xem TV ngoài phòng khách. Những lúc thế thì mình chỉ chào hỏi xong rồi vào thẳng phòng ở của 2 vc, mình không hợp với bmc nên cũng không hay nói chuyện. Vì thế nên nhiều lần mình bị bmc gọi ra nhắc nhở rằng không chịu nói chuyện giao tiếp với ông bà. Thứ bảy thì mình ngủ nướng đến muộn mới dậy, chủ nhật thì cơm nước cùng gđ chồng nhưng mc ko đồng ý thế muốn thứ 7, chủ nhật nghỉ ở nhà phải cơm nước nhưng hồi đó mình cũng chủ quan, ỉ vào chồng ngủ mình cũng trốn trong phòng, mình rất ngại tiếp xúc vs bmc.


Bmc mình thì cũng tương đối ghê gớm, bà rất bênh con trai và không ưa gì con dâu. Hễ vc mình có cãi nhau thì chồng mình la um lên, bmc nghe thấy thế là chạy ngay sang phòng mình xem chuyện gì và bt thì là xưng mặt lên với mình và cho rằng lỗi từ mình ra hết. Vì thế nên mqh giữa mình và gia đình chồng càng xa cách. Mình thì mặc dù là dâu trưởng nhưng thực sự do ko hợp bmc nên từ trước đến nay cái việc gì bắt buộc ko thể tránh được thì mình làm còn cái gì né được thì mình né. Chồng mình cũng không thấy thoải mái với cái cách cư xử đó của mình nhưng vì vẫn còn yêu vợ nên cũng ko nói.


Ở được hơn 1 năm thì vc mình cãi nhau, hôm đó chồng mình có tát mình mấy cái và mình khi đó ko chịu được đòi bỏ về nhà mẹ đẻ ở, bmc vào hùa kêu là đi thì đừng có về. Mình ngày đó xách đồ đi không bao giờ xác đinh sẽ trở về. Được 1 tháng c lên xin lỗi và muốn mình quay về. Lúc đó do tính tình uơng ngạnh cộng với cái tôi quá lơn, mình nhất quyết ko về. Mình có nói vs c, nếu muốn sống chung thì thuê nhà ra ngoài ở tiếp còn nếu về thì chia tay đi. Khi đó c mình còn yêu vợ và biết lỗi do anh ta nên đồng ý đi thuê nhà ở. Hàng tuần c về chơi với bmc ngày thứ 7 hoặc chủ nhật còn mình tuyệt nhiên ko, chỉ đến ngày lễ, tết thì mới về. Nhưng mỗi lần giận dỗi cãi nhau thì chồng hay bỏ về ở với bmc. Vc mình lại chưa có em bé.


Rôi cách đây khoảng 7 tháng, sau tết, mình cũng nghe lời c hàng tuần về thăm bmc cùng c vào chủ nhật nhưng khoảng 4 tháng trước, vc mình cãi nhau, c mình bỏ về nhà bmc ở và đòi ly dị với ly do mệt mỏi quá, không chịu được cuộc sống nhiều xung đột. Từ đấy mình cũng ko liên hệ gì vs gđ c nữa. Cũng phải nói thêm rằng tính mình rất bướng, nếu vc giận nhau thì mình cũng kệ hắn, muốn ăn ở đâu thì ăn, muốn đi đâu thì đi vì chủ quan nghĩ răng c yêu mình. Nhưng khi hắn dứt khoát muốn ly dị mặc dù cho bạn bè, bm mình và anh chị em mình khuyên can hắn cũng ko thay đổi, lúc này mình mới thật sự thấy như sắp mất một cái gì đó mà ko hình dung nổi nhưng lại thấy đau nghẹn. Hắn nói vs mình: em đẩy anh ra quá xa em rồi thì mình nói e sẽ kéo a về bên e bằng mọi cách. ( nói thế chứ cũng run lắm vì ko dám chắc được tc của c vs mình thế nào).


Chỉ vài tháng ko gặp thôi mà c mình thay đổi hẳn, từ cách ăn mặc cho tới cách suy nghĩ. Cách đây mấy ngày mẹ mình có gọi hắn đến nc, hắn vẫn nói với mẹ mẹ mình ko chịu nổi tính tình thay đổi thất thường của mình. Và hắn nói luôn với mình trước mặt mẹ mình rằng từ giờ trở đi chẳng quan tâm đến cái gì nữa, chỉ quan tâm đến công việc và chăm sóc bm hắn vì vừa rồi bc mình bị đi viện nằm nửa tháng do rối loạn nhịp tim. Bme mình thấy thái độ của c mình thế cũng khó chịu và buồn lắm. Bme mình ko muốn con gái phải bỏ chồng nhưng thấy mình nhịn c nhiều quá mà tính khí c mình thì cố chấp lại trẻ con nên bme mình cũng chán. Ai đời cứ có chuyện gì cãi cọ vs vợ là lại mách bm vợ. Nhà c thì ngoài c mình ra chỉ có 2 cô em gái, 1 cô thì đã lấy chồng vừa sinh con, 1 cô thì đang đi làm, mc thì cũng ko được khỏe, bc ốm thì c mình phải chăm sóc, trông nom. Thực ra bệnh cũng bt thôi nhưg hắn cứ làm cho qt lên như thế. Khi Mình biết chuyện thì bc đã về nhà được 1/2 tháng nhưng mình vẫn xuống thăm bc nhưng khi về thăm thì ob đi chơi chưa về. Mình mang đồ lên cty c và gửi lại, sau đó mình gọi đt cho mc và nói có đến thăm nhưng ko gặp ob ở nhà. Lần này rất khác, thái độ nghe đt của bà vs mình ko khó khăn hay ghê gớm như mọi lần mà trả lời nhẹ nhàng, nói chuyện tử tế còn nói cho mình biết cô em chồng mới sinh con. Mình cũng thấy nhẹ lòng hơn. Vì mqh mc nd ko tốt nên mỗi lần có chuyện mà gọi đt cho mc thì mình rất mất bình tĩnh, cứ như bị bắt vía


Đến giờ c mình vẫn dứt khoát muốn ly dị mà mình thì không muốn. Mình muốn quay về nhà chồng sống để chăm lo và làm tròn bổn phận con dâu trong gia đình nhưng hình như đã hết cơ hội. Mình không biết nên làm gì vì sợ khi mình nói ra là sẽ dọn về đấy ở bmc sẽ thẳng thắn từ chối và người từ chối đầu tiên là c mình vì hiện nay đang sống ly thân.


C mình có 1 chị bạn, chị ý lớn hơn tuổi c mình và mình, khi mình đến tâm sự c khuyên em phải về nhà c ở, ob có đuổi e cũng cứ vác đồ về ở cho chị, nói cho ob biết là hiện nay con vẫ là con trong gđ, con có gì sai trái xin bm bỏ qua cho con để con được chăm sóc phụng dưỡng bm. Mình thì cũng quay muốn về nhưng tính mình rất thẳng, yêu ghét rõ ràng vậy mà bây giờ bảo mình phải nói mấy cáu đó nghe nó cực kỳ khó.


Mình muốn xin lời khuyên chân tình của các bm có kinh nghiệm trên diễn đàn.