Mình lấy chông lúc 19t, cái tuổi đẹp và rực rỡ nhất.Chồng mình hơn mình 13t.Thật sự mình lấy chồng không vì tình yêu mà vì hoàn cảnh, những người xung quanh không ai tin là mình lấy chồng như vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình đẹp nhưng đủ tự tin để biết mình cao ráo(1m6), trắng trẻo và giao tiếp tốt. Trong khi đó chồng mình chỉ cao bằng mình,đen, ốm, hình như mọi nét xấu của đàn ông tập trung vào hay sao đó, ăn mặc lại quê mùa nữa.Điểm cộng là không gái gú (hay do xấu quá nên không có gái theo), chăm lo gia đình.VC mình cũng đã cưới nhau được 16 năm rồi, có 2 con, con đầu đã học lớp 10.Thật sự mà nói bây giờ ra đường nhiều người vẫn hỏi mình có con chưa vì dáng người mình vẫn thon thả không khác gì con gái, thêm nữa mình cũng biết cách ăn mặc đơn giản nhưng phù hợp với tuổi mình nên mấy đứa con gái chưa chồng trong cty vẫn ngưỡng mộ và mong ước được như mình.Điều mình thấy buồn nhất là chồng mình không hề thay đổi dù bây giờ a đã là lãnh đạo của một đơn vị bộ đội. Mình cũng đã rất để ý mua sắm quần áo và góp ý cách ăn mặc với chồng nhưng không thể cải thiện được tình hình vì a mặc gì cũng xấu cho dù mình đã mua đồ đắt tiền trong khi quần áo của mình chỉ toàn đồ rẻ tiền.Người ta làm vợ thì đi với chồng lúc nào cũng làm đẹp còn mình thì lại phải chọn đồ nào xấu hơn để không lệch tông với chồng.Chiều cao của chồng cũng là nỗi khổ tâm với mình vì không bao giờ mình dám đi giày cao gót, đi bên chồng lúc nào mình cũng muốn thấp đi mấy phân để tự tin hơn.Chồng xấu quá làm mình cũng mất cả hứng trong quan hệ vợ chồng dù rất cố gắng.. Hơn nữa a lại cộc cằn, không quan tâm gì tới cảm xúc của vợ nên 2 vc ít khi nói chuyện tâm sự với nhau.Mình cũng không mong có sự thay đổi gì vì mình cũng đã sống chung được 16 năm rồi nhưng mỗi lần nghĩ tới lại thấy buồn quá, nhất là khi đi chơi với tụi bạn thấy chồng tụi nó toàn cao ráo, đẹp trai.Có mẹ nào hoàn cảnh giống mình không, cung chia sẻ với mình nhé.