Mình lấy chồng là con 1 nên bmc rất thương mình cũng thương bmc kg kém vì bmc cũng tốt tính. Nhưng mình đang trong hoàn cảnh rất khó xử. Chuyện thế này:


Vì chồng mình là con 1 nên ông bà thương và chiều kg để chồng mình làm việc gì trong nhà. Trong nhà có công việc gì bc mình tự làm, tự giải quyết chồng mình kg phải làm nên giờ lấy vợ chồng mình vẫn kg được quyết bất kể 1 việc gì trong gia đình dù việc to hay nhỏ chỉ được phép góp ý còn quyết là do ông bà. Ấy nhưng chồng mình không đua đòi hư hỏng đâu nhé rất "ngoan và nghe lời bố mẹ" đấy. Hic hic


mc mình hay ốm, cưới nhau được 2 tuần thì bc chuyển sang làm ca tối mc bảo chồng mình sang ngủ cùng với lý do tối ngủ nếu mc có mệt hay có làm sao thì còn có người còn nếu mình sợ ngủ một mình thì sang phòng mc ngủ cùng luôn (mc phân chỗ thế này: con dâu nằm 1 bên, mc nằm giữa còn con trai năm trong). chồng mình kg muốn vì biết mc mình chỉ vì sợ nên mới bảo con sang ngủ chứ sức khỏe thì vẫn ổn (trước khi lấy vợ thi thoảng cũng phải sang ngủ với bà), chồng mình kg thích ngủ cùng bà vì trời nóng đến đâu bà cũng kg cho bật quạt nhà thì kg có điều hòa (lại phải ngủ cùng giường với bà để nếu có gì với tay chạm vào người đỡ phải gọi :Crying::Crying:) nhưng vì thương mẹ nên cũng chiều. mình kg đời nào sang phòng mc ngủ nên ngủ 1 mình ở phòng của 2 vc và cũng kg có ý kiến gì vì cứ tưởng chỉ tạm thời 1 hay 2 tối thôi.


nhưng đến tối thứ 3 rồi tiếp nữa vẫn như vậy cứ như là nghiễm nhiên phải vậy thì mình kg chịu nổi.


Mình nói với mc đại ý là mình sợ ngủ 1 mình, rồi đêm hay mơ ác mộng tỉnh dậy kg có ai rất sợ rồi phòng mình ngày bên cạnh nếu có chuyện gì thì mc chỉ cần gọi là có người ngay... nhưng mc nói với mình là hãy sang ngủ cùng mc và chồng đến khi bc chuyển ca. Từ lúc đó mình tự nhiên thấy bệnh tất của mc kg còn nữa mà chỉ thấy bà quá ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân (vì mình quá bức xúc).


Mà thực ra bà chỉ yếu hơn so với những người bình thường vì bà có nhiều bệnh trong người chứ bà vẫn ăn uống, đi lại, nói chuyện sinh hoạt bình thường.


Rồi ngày bc chuyển ca cũng đến mình lại được ngủ cùng chồng đó là tuần t3 sau khi cưới. 2 tuần sau nữa thì sự việc lại tiếp tục mình kg thể chịu nổi, cũng chỉ để tg lòng kg nói gì nhưng thái độ, cử chỉ yêu thương mc thì giảm hẳn vì nghĩ rằng mc quá vô lý khi kg làm sao mà vẫn muốn con trai sang ngủ cùng. mc mình thấy thái độ kg tình cảm của con dấu cũng thầm biết và có lời tuyên bố như sau: khi bố chúng mày làm ngày thì thì thăng A.. ngủ với vợ còn khi bố chúng mày làm đêm thì thằng A.. sang ngủ với tao chứ đêm hôm kg có người ngủ cùng tao nhỡ có chuyện gì xảy ra thì tao biết kêu ai chỉ tao thiệt thôi. Mình kg nói được câu nào vì lý do bà đưa ra là vì sức khỏe của bà (ấm ức tăng dần lên). Chồng mình dù biết là vô lý, trong lòng kg muốn cũng phải làm theo vì bà chỉ có mỗi chồng mình kg còn đứa nào khác để mà gánh thay. Chuyện này bc minh kg biết vì lúc bà nói bc kg có ở nhà.


Tình hình kéo dài 1 thời gian, bc thấy lạ vì thái độ của con dâu hơi khác nên để ý và phát hiện ra sự việc. Ông kg nói gì với các con nhưng có lẽ ông bà tự giải quyết và cũng có lẽ do mc yêu cầu nên ông thu xếp ở cơ quan là chỉ làm ngày còn đêm để người khác làm thay.


Sự việc được cải thiện mình thoải mái được vài ngày thì


vc mình chuyển công việc từ làm thuê ra làm riêng, yêu cầu công việc là đi làm luc 7h đến khi nào hết khách (công việc của vc mình hết khách muộn nhất cũng chỉ 7h tối còn thường vào luc 6h thi thoảng lắm đột xuất mới đến 8h) nhưng với hoàn cảnh mc hay ốm và hay sợ như thế nên thường thì bà gọi lúc nào thì các con dừng công việc lúc đó hoặc cắt cử thay nhau về (mệt vô cùng nhưng kg kêu vì luôn nghĩ rằng bà còn khổ hơn mình).


Vc mình làm riêng trong ngày thi thoảng chồng mình vẫn đảo qua nhà hoặc gọi điện để xem tình hình mc ở nhà ra sao nhưng bà thì vài hôm lại: mẹ mệt các con về sớm, hoặc hôm nay người kg được khỏe thằng A... đi muộn 1 tý... nhưng đấy chỉ là bài của bà thôi chứ bà bt (sau nhiều lần như thế nên chồng mình ngộ ra).


Mc mình thấy các con từ khi ra làm riêng tưởng rằng các con sẽ ở nhà với mình bất kể lúc nào bà thích nhưng lại ngược lại vì là làm riêng nên phải nhặt nhạnh vun vén để trả nợ tiền vốn ban đầu và làm được bao nhiêu là của mình nên t7 và cn các con cũng đi làm thì bà đâm ra hậm hực (vì nghĩ rằng các con chỉ mải kiếm tiền kg lo lắng gì đến bà) nên bà bảo với mình rằng: Mẹ sai lầm khi để các con ra làm riêng thà cứ đi làm thuê như ngày trước đến giò thì đi hết giờ làm thì về còn hơn làm riêng như thế này chúng mày đi suốt chẳng có ai ở nhà với mẹ.


Chán mc quá. đi làm thuê ở cái thời buổi này mà mức lương vợ 1tr, chồng 2tr sống trên đất HN thì làm sao mà sống nổi. Đấy là còn chưa sinh con chứ nếu sinh con thì sống làm sao. con có cửa hàng làm riêng có hay hơn kg đằng này bà lại muốn các con đi làm thuê chỉ vì bà muốn có người bên cạnh.


Mình nêu ý kiến thuê người theo giờ kg cần làm việc nhà mà chỉ cần có người bên cạnh nói chuyện để mc chồng đỡ sợ. Nếu bố mẹ đồng ý thì nhờ một số bà đứng tuổi kg có chồng gần nhà thì kg lo chuyện đáng tiếc xảy ra. mc gạt đi, kêu kg thích có người ngoài ở trong nhà.


bó tay


Và bây giờ bà thường xuyên nói với mình rằng:


Mc: Thằng A.. kg cần phải đi làm ở nhà mẹ nuôi cũng được để lúc mẹ cần là có người.


Cd: Trời ! mẹ cứ như thế thì bao giờ chồng con mới tự lập được. Bây giờ mẹ còn sống thì mẹ nuôi đến khi mẹ mất thì ai nuôi chồng con. Mà mẹ cứ như vậy nên mẹ thấy gần 30 tuổi rồi mà chồng con vẫn kg biết làm gì ngoài công việc của anh ấy, làm cái gì cũng phải nhờ bố hay thuê người. Chồng con kg biết làm gì cũng là do bm quá chiều đấy.


Mc: Mẹ chết thì lúc đó thì có con chúng mày lo gì. Mà tao có mỗi mình nó tao kg chiều thì chiều ai. Nó kg biết làm gì cứ có tiền là sẽ giải quyết được hết.


Cd: bó tay. chán quá kg muốn nói nữa :Crying::Crying:


Với mc bc mình cũng biết là bà như thế khuyên bảo mãi bà kg nghe đành kệ. và cố gắng làm thay các con được việc gì thì làm.


Chồng mình vì 1 số lý do đặc biệt nên cũng có 1 thời gian đến cửa hàng làm cùng vợ nhưng thấy chán vì kg đúng nghề và thời gian đó mc thấy con trai kg đi làm thì vô cùng vui mừng suốt ngày "muốn" ở nhà với mẹ (gần 3 tháng liền) nên chồng mình "sợ" quá tìm việc khác để mẹ kg còn có cơ hội "muốn" con trai ở nhà .


Bây giờ mc mình thường hay than thở với mọi người và thi thoảng "ném" những câu tưởng như vô tình nhưng thực ra cố ý cho mình biết là: cd kg tình cảm kg tâm lý, con trai cd suốt ngày đi làm, kg có thời gian dành cho bố mẹ... và chúng nó đi suốt ngày có đứa nào ở nhà với tôi đâu.


Chết mất :Crying::Crying::Crying:


*******


Đọc có một số chị lên wtt để tâm sự những bức xúc đối với nhà chồng, bmc . Phản hồi có


chia sẻ, có thông cảm, có phản đối và có một số người nói là họ kg tôn trọng nhà chồng, bmc.


Theo mình tôn trọng kg có nghĩa là mình kg được tâm sự, kg được kể những bức xúc, những mong muốn được mọi ngưởi cho những lời khuyên vì bt trong ngôi nhà họ đang sống họ đâu có thể lúc nào cũng nói ra những suy nghĩ của mình. Tôn trọng kg có nghĩa là kg bằng lòng, kg đồng ý, kg thích cũng phải giữ trong lòng tự xử lý lấy bất kể trong hoản cảnh nào.


Khi họ gặp những cảnh như vậy thì wtt đúng là nơi tuyệt vời để họ có thể giải tỏa mà kg làm ảnh hưởng đến ai, vẫn có thể tìm ra cách giải quyết cho khúc mắc của bản thân và kg làm ảnh hưởng đến những người thân trong gia đình. Mình cho rằng vào wtt để tâm sự đấy mới là cách tôn trọng bmc.


Các mẹ thấy đúng kg?