Chào mọi người!


Mình là 1 cô gái miền Nam 27t. Mình biết trên diễn đàn có rất nhiều chị lớn tuổi hơn và cũng có nhiều em nhỏ tuổi hơn nên mình sẽ xưng hô chung chung như thế này trước để nói vể câu chuyện của mình… Vô cùng mong nhận được chia sẻ và lời khuyên của mọi người, nhất là những chị đã lập gia đình.


Mình lấy chồng đã 3 năm, có 1 bé gái 2 tuổi… Mình là 1 cô gái miền Nam giản dị, gia đình chồng là người Bắc chuyển vào Nam sống (vì thế mình mới quen chồng).. 2vc đã có khoảng thời gian quen nhau 8 năm trước khi cưới, trong thời gian ấy, những lần ra mắt gia đình chồng rất vui vẻ và ấm áp. Mc luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho các con nên mình thực sự rất yên tâm, mong đợi cuộc sống chung với những thành viên mới. Lúc mới bước chân vào nhà chồng mình cũng đã sống những ngày ngọt ngào nhất và tự thấy thật hp vì k có chuyện mc-nd. BMC đối xử như với con gái, nhiều lúc chồng còn ganh tỵ. Cuộc sống cứ thế trôi cho đến khi con gái mình ra đời, bé là sợi dây kết nối 2 vc gắn bó hơn nhưng quan hệ mc-nd lại xấu đi từng ngày.


Có lẽ chuyện này chẳng mấy xa lạ với các chị em trên diễn đàn, nhưng mình vẫn cần phải nói ra vì quả thực đang bức xúc và buồn bã k chịu nổi…


Tiếp về mc mình, mẹ là 1 phụ nữ Bắc chỉn chu, ngăn nắp và sống đơn giản đến nỗi mình khó tìm ra được điều mà bà ưa thik… MC k thik đi du lịch, k thik tham gia các hội, nhóm, về hưu rồi bà cũng k giao lưu với bạn bè, k thik đi chơi nhà người quen (bảo ra đường ngại phải mặc áo ngực), bà k thik ăn sáng bên ngoài, chỉ luôn ăn cơm nguội cho tiết kiệm, tuyệt nhiên k dùng mỹ phẩm, k đeo trang sức, k thik đi xem phim, thậm chí ngại mặc đồ mới và những thể loại đồ k thuộc gu… và không bao giờ biết đến spa hay thể dục thẫm mỹ… Tặng quà bà k mặc, thik để dành hay vì ngại cũng nên, biếu tiền k cầm. Cuối tuần 2vc muốn mời mẹ ăn sáng cũng từ chối thẳng thừng… Mình biết là mỗi người đều có cách sống riêng nhưng “phong cách” này của mc khiến mình k làm được bất cứ điều gì để “nịnh” bà, muốn quan tâm đến mẹ mà k biết phải làm gì cho vừa ý mẹ… Vì bà k có mối quan tâm và sở thik nào khác nên từ đó đã tạo k ít áp lực cho mình vì bà chỉ luôn chăm chăm vào cuộc sống của vc mình.


Công việc của mình là 1 Biên tập viên nên khá bận rộn, mình rất yêu con và ngại phải nhờ mc nhiều nên cố gắng hết sức chăm con đc phần nào hay phần đó, tuy nhiên cho đến h thì các việc nội trợ trong nhà mc vẫn đảm nhiệm là chính. Mình rất áy náy về điều này nhưng hiện tại chưa giải quyết được. Những khi mình có thể phụ mẹ được thì mẹ sẽ nói :”Thôi để tao làm cho đúng ý/ cho nhanh.” Hoặc kêu mình bế con để bà rửa chén còn thik hơn (nói thế chứ k phải bà k yêu cháu mà còn quá yêu nữa là khác)…


Về lâu dài, mình cảm thấy như 1 người thừa vì được giao vai trò “con dâu” nhưng lại sống như 1 người khách. Nhiều lúc cảm thấy như phải tranh thủ lau nhà trước mẹ chồng chứ k mc lau mất lại k được ghi nhận, lại mang tiếng con dâu lười biếng… Không khí trong nhà kiểu này rất khó chịu. Mc tuy k muốn mình động tay vào mọi việc nhưng lại thường than thở mệt mỏi, giống osin, làm phụ nữ khổ thật…. Mình rất mệt mỏi với cảm giác tiến không được – lùi k xong… Nếu mình giành làm thì bà thế nào cũng xua đi, hoặc để cho làm thì tỏ ra k vừa ý, nếu mình k làm thì mc xị mặt xuống, có những cơn lạnh lùng vô cùng khó chịu.


MC mình rất yêu cháu và dành tất cả cho bé, cưng cháu đến mức k cho nó khóc dù chỉ 1 chút. Chán nản của mình lên đến đỉnh điểm khi có 1 hôm bé khóc, bà đang tắm. Lúc bước ra mặt bà hầm hầm kiểu như hai cái đứa cha mẹ nó k biết dỗ con, rồi vỗ về cháu bằng 1 câu sét đánh: “Cháu bà nhỉ, giống tính bà, ai đúng ý thì ok, ai k đúng ý thì bà ghét như chó luôn”… Phải nói thêm là mình cũng k đúng ý mc nhiều chuyện (nhỏ thôi) vì mình xác định hòa nhập nhưng k thể mất cả chính mình… Nên câu nói ấy quả thực khiến mình nghẹn cổ… MC chắc cũng cảm thấy hơi lỡ lời nhưng từ sau hôm đó đến h mình k muốn cố gắng quan tâm hay vun đắp cho cái tình cảm mẹ con đang ngày càng rạn nứt… Đôi lúc mún buông xuôi sống đúng như 1 người khách và ước j “được” mc đuổi ra khỏi nhà.


Gần đây, mâu thuẫn mc-nd càng lúc càng tăng dù chưa thực sự xảy ra thêm chuyện j kinh khủng, nhưng nó như con quái vật gặm nhấm sự vui tươi, yêu đời của mình. Cảm giác mỗi ngày về nhà gặp mc thực sự rất chán nản, 1 ng mà mình k muốn trò chuyện vì k hợp. Mc mình thik con gái miền Bắc khéo léo, ngọt ngào mà mình chỉ là 1 đứa con gái miền Nam đơn giản và chân chất, nhưng cũng k đến nỗi thiếu tinh tế đâu ạ, cái này mình nói chủ quan và khách quan. Mình k có được cái tính tốt mà mc mong muốn dù đã cố gắng hết sức. Mình đã k có nhiều hành động thể hiện sự quan tâm (vì như mình đã nói ở trên – tất cả đều bị từ chôi) nên càng ngày càng k được lòng mc. Bh 2 mẹ con nc với nhau kiểu như đang phải e dè và thận trọng rất mệt mỏi. Mình ước sao đi làm về được chạy vào nhà hồ hởi kể chuyện vui vẻ như với mẹ ruột nhưng đôi lúc ánh nhìn và khuôn mặt mc khiến mình k muốn và k thể. Có 1 lần khi mình được lên chức, mình đã kể cho mẹ nghe sau khi đi làm về nhưng mc mình trả lời 1 câu: “Mẹ k cần biết con làm j nhưng con phải thương người”… Mình khựng lại chẳng hiểu mình dã man với đồng loại ở chỗ nào, mẹ chỉ nói bóng gió như thế có lẽ cũng vì đang bực bội con dâu chuyện j đó sẵn rồi nhưng k nói ra nên mình chả biết… Sau những lần như vậy thực tình k mún gần gũi mc nữa , nói để mọi ng hiểu…


Trước đây bước chân vào nhà chồng chưa 1 lần nghĩ sẽ ra riêng nhưng gần đây thì thực sự nghiêm túc nghĩ đến điều đó và nó càng lúc càng lớn hơn như 1 khao khát chứ k chỉ là ước muốn bt. Mình có cảm giác k chịu nổi cs như hiện nay, mình muốn làm chủ cs của chính mình và khi ấy quan hệ mc-nd k bị những xung đột vụn vặt hằng ngày làm cho xấu đi. Lúc ấy gặp nhau lại vui hơn chăng… Nhà chồng có 2 anh em, anh thì đã lập gđ và sống ở nơi khác, ba chồng lại hay trực đêm nên cũng khó ra riêng để mẹ ở nhà 1 mình. Ra riêng mình k lo kinh tế, k lo k có ng giữ con chỉ lo mc ở nhà 1 mình thì mình cũng k nỡ, dù mình k mún ở cùng bmc thêm 1 tí nào. Thực sự mình rất tha thiết mún đc ở riêng nhưng cảm thấy khó quá, bế tắc quá nên phải lên đây kể lể, không biết có ai chia sẻ được gì cho mình k…