Chào các mẹ,
“Cưới con dâu về là để con dâu hầu chứ không phải hầu con dâu “
và luôn dạy chồng em như thế. Nhiều hôm vợ chồng em ăn cơm chan với tiếng chửi, uất quá nên anh xã quyết định cho em ra ở riêng ( mặc dù trước anh ấy cũng gia trưởng và cực kỳ muốn có hiếu, báo hiếu với gia đình ). “ Chúng nó sống như thế thì tao *** cần. Cần *** gì cái thứ con với cháu ấy . Bảo chúng nó cút mẹ nó đi.“
Chửi ầm ĩ rồi ông ra ngoài, chồng em thấy vậy xấu hổ với em quá – nên cũng đi luôn.“ Đấy suy nghĩ cho kỹ,về đây thì mấy tháng nữa bụng to, đến khi đẻ có người trông nom. Nếu đã về thì khổ cũng phải chịu,phải cố mà làm việc nhà, phải cắn răng mà chịu đựng, chứ không dứt áo mà đi nổi nữa đâu. Nếu đã đi thì tự đẻ tự nuôi “
. Em nghe mà ứa nước mắt, chưa tính dọn về mà đã thế này, dọn về rồi lại như năm trước, em biết sống sao ?
1 bên là kinh tế 1 bên là tinh thần. ( Bố mẹ em cũng không dám cho hai đưa về về sống chung, 1 phần vì nhà cũng chật, nếu bọn em ở phòng cũ thì em trai phải lên ở phòng thờ, 2 nữa là cũng ngạị với gđ bên Nội, vì bác anh ấy xưa kia cũng là hàng xóm với nhà em. Chúng em ở đó thì người ngoài lại điều ra tiếng vào, vì hai nhà cùng 1 phường, nếu tính đường chim bay thì cách nhau có mấy trăm mét. )