Thú thật cùng mọi người mình là con trai. Nên phải fake nick để đăng bài này...Không muốn có 1 ai đó nhận ra 1 bản mặt yếu đuối, nhạy cảm của mình.


Sự việc là thế này: mình có 1 chị gái, làm nghề giáo viên(cũng đã lên trưởng bộ môn sinh học của trường cấp 3 miền quê). Cái nghề giáo viên là cái nghề đã dấn thân vào thì khó mà bỏ được. Cái cảm giác xa trường, xa lớp, xa học sinh, quậy có, nghịch có, giỏi ngoan có, 20-11, 8/3, cắm trại.v.v..Biết bao kỷ niệm. Nhưng giờ đây chị mình phải bỏ sự nghiệp làm giáo của mình (dạy học cũng được 10 năm rùi). Nghe tin này mình cũng buồn lây, ko hiểu sao nước mắt cứ ứa ra, cố nén mà ko được ...


Chị mình nghỉ dạy vì chồng vì con. Tính ra gia cảnh nhà chồng khá giả, có xe hơi, xe máy, ga-ra xe, cho thuê nhà trọ...cho nên việc dạy học chỉ là đam mê, tiền bạc chẳng bỏ bèn gì. Đi dạy thì xa, hơn 30km, xin dạy gần hơn thì hối lộ đủ kiểu cũng ko được...chắc cần hối lộ nhiều hơn. Đây là 1 lí do


Lí do thứ 2 là do con trai. Vâng, thời này con trai vẫn quí lắm...dù chẳng để nối dõi tông đường, nhưng vẫn muốn có 1 mụn con trai. Chị mình đã có 1 cháu gái dễ thương đang học lớp 1 (cháu đầu của bên ngoại nên cưng lắm). Năm ngoái thì sinh cháu thứ 2 và vẫn gái...đã thấy dấu hiệu lạnh nhạt của cả cha và mẹ đối với cháu thứ 2 này. Và vừa thôi nôi cháu thứ 2 chị mình đã mang thai cháu thứ 3. Không biết trai hay gái. Chỉ mong con trai cho chị mình bớt khổ. Mọi người biết đấy. Mang thai thì ko thể đi dạy (mấy tháng cuối và mấy tháng đầu sau khi sinh)...giờ lại sinh cháu 3 vỡ kế hoạch. Nên đành xin thôi việc...Chồng dẫn lên trường xin thôi việc. Chị mình xin 1 mình thì thầy hiệu trưởng ko cho (chắc thầy cũng hiểu)


Cái ngày chị mình về thông báo bên ngoại đã nghỉ dạy. Mặt buồn lắm (trước đó mấy tháng cũng đã thấy ko được vui vẽ rùi)...


Đấy...dài dòng lắm. Vì 1 thằng con trai đang đi học ở SG. Chẳng biết tâm sự gì. Đành mò lên mạng phọt 1 mớ cho nó thanh thản. Giờ chẳng biết làm gì để giúp, an ủi chị. Nhưng hên quá. SN chị gái mình đã tới. Không biết nên tặng món quà gì. Nhỏ nhẹ để gửi bưu điện và rẻ 1 chút (vì đang là sv). Quan trọng là có ý nghĩa...giúp chị mình vui vẽ mà sống...


Ôi! Thương chị quá. Viết những dòng này mà nước mắt nhỏ giọt. Ko dám cho nó chảy ra, cứ ứa trong mắt...như mắc kẹt cái gì...


Mong mọi người giúp đỡ!