Em chào các Mẹ!


Thực ra em tham gia vào diễn đàn cũng lâu rồi, nhưng do ở đây có nhiều bạn cũng biết em nhưng em chưa bao giờ chia sẻ với các bạn của mình về cuộc sống thực tế của mình thế nào nên để cho tiện em lập nick name mới để tâm sự với mọi ngừoi cho thoải mái và cho tiện. Mong các Mẹ thông cảm giúp em ạ.


Thực ra giờ em đang rối bời không biết chia sẻ và tâm sự cùng với ai, ở ngoài cuộc sống thực nhìn em ai cũng nghĩ là em sướng nhưng thực tế thì chỉ có chị chồng em, chị dâu em là biết em khổ như thế nào, ngoài ra mẹ chồng em cũng biết sơ sơ. Còn bạn bè và gia đình em thì đặc biệt ko ai biết chuyện gì, chỉ có duy nhất 1 đứa bạn gái thân là em có kể qua sơ sơ cho nó biết tình hình (vì em vay nó nhiều tiền quá không dấu được nên đành phải nói thật ạ).


Tính đến hôm nay thì em mới cưới chưa được 8 tháng và em đang mang bầu được gần 5 tháng nhưng cuộc sống hôn nhân với em thật sự rất nặng nề, em đã cố để không suy nghĩ để gạt mọi thứ sang một bên nhưng tối hôm qua thì mọi thứ như vượt qua sức chịu đựng của em khi em phát hiện ra chồng em đã mang nhẫn cưới của cả 2 vc + dây chuyền và hoa tai của em (2 thứ này là Mẹ em đã tặng em khi em vào đại học và em đã giữ nó bên mình gần 9 năm nay) mang đi để gán nợ. Em thật sự đã cố chịu đựng và ko than với ai, nhưng hôm qua thì đã vượt ra khỏi sự chịu đựng của em, em ko biết phải làm gì và phải làm thế nào nữa, nên em đành phải nên đây phơi bày chuyện của mình để nhờ mọi người tư vấn và chia sẻ giúp em với.


Trước khi cưới chồng em có nói rõ với em là anh ấy đang nợ khoảng gần 1,5 tỷ bao gồm nợ bạn bè, nợ gia đình, nợ vay lãi....số tiền chồng em nợ là do chơi cá độ bóng đá (chồng em ko nói rõ nhưng tìm hiểu và em biết, mẹ chồng, chị chồng em cũng nói cho em biết). Nhưng từ khi em biết thì em cũng yêu cầu dừng chơi, anh ấy cũng có chơi ít đi nhưng em biết là thỉnh thoảng vẫn chơi. Em đã nhiều lần ra tối hậu thư và theo quan sát thì em biết từ khi lấy chồng em đã bỏ hẳn (giờ thì em cũng ko dám tin là điều mình phán đoán có đúng hay ko nữa, nhưng em biết là chồng em ko còn cửa nào vay nữa nên chắc là ko chơi thật ạ). Em ko phải là xinh xắn nói chung là bình thường nhưng được cái được dạy dỗ khá tử tế, học hành ngon lành, biết đối nhân xử thế, gia đình Nội cũng có chút ít tiếng tăm nên để xác định lấy làm vợ thì em cũng được liệt vào dạng khá, nên thời điểm em quyết định lấy chồng em cũng có vài người để chọn. Các đối tượng chọn chủ yếu cũng là người tử tế, có nhà cửa ở HN nhưng em lại chọn chồng em mặc dù biết nợ nần vì nói chung chồng em được mọi người đánh giá là tử tế, ngoan, được lòng gđ nhà em và cơ bản là được ủng hộ nhiệt tình là vì chồng em cùng tôn giáo với em. Khi quyết định lấy chồng em thì có lẽ là do sự tác động và thúc em phần lớn của gđ nên em đã thêm quyết tâm để lấy (gđ em chỉ chấp nhận cho em lấy người cùng tôn giáo, em là con lớn, cháu lớn, gđ có tiếng trong tôn giáo nên nếu em lấy chồng ko cùng tôn giáo sẽ là 1 sự kiện ko bình thường, mọi thứ em đã cố gắng từ bé tới giờ, là tấm gương mà các em noi theo,là tấm gương mà các gđ ở làng thường đưa ra để dạy dỗ con cái họ sẽ như bóng bóng mà tan ra hết, nói tóm lại là nếu em lấy chồng # tôn giáo thì coi như đời em hết,mBố Mẹ em cũng sẽ bị dân làng nói chẳng ra gì, dưới sức ép đó + với em cùng yêu chồng em thật lòng nên dù biết khó khăn trước mắt về kinh tế em vẫn quyết tâm lấy chồng em).


Em biết là rất khó khăn để chồng em có thể trả được số nợ đó (bởi vì trong đó cũng có 1 lượng lớn là vay nặng lãi nên lãi mẹ đẻ lãi con rất nhanh, nên càng khó trả) nên trước khi cưới biết chuyện em cũng có nói là sao anh ko bảo Bố Mẹ bạn nhá đi để chia cho 2 anh em (nhà chồng em có 2 anh em trai và đang sống cùng nhau, anh trai đã kết hôn và có 1 bé) rồi dùng phần của anh trả nợ. Chồng em khá sĩ diện và nói là anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, anh sẽ cố, nhưng em thì thừa hiểu với hoàn cảnh của chồng em thì cũng chả cố nổi. Em cũng phân tích nhiều lần cho anh ấy hiểu là phương án bán nhà là tối ưu, sau này thì có xuôi xuôi chút và nói là chuyện ấy có làm được thì cũng phải khi anh kết hôn đã. Em cũng suy nghĩ và thấy là giờ mà bán nhà để trả nợ thì đúng là chồng em biến thành 1 đứa con cực kỳ bất hiếu (chồng em cực kỳ yêu quý và thương bố mẹ nhất là Mẹ) nên em nghĩ là thôi em chịu thêm thời gian nữa, cưới xong thì kiểu gì bố mẹ anh ấy chắc cũng sẽ bán để cho 2 anh em tách ra, khi đó chúng em sẽ dùng phần của chúng em để trả nợ. Với suy nghĩ đó nên em đã nghĩ rằng thôi coi như em giống nhiều người là lấy chồng ko có nhà ở HN vậy, sẽ đi thuê nhà để ở như bao các cặp vc khác, số nợ của chồng coi như được bù lại bằng việc có cái việc bán nhả kia để trả nợ. Em đã suy nghĩ thực sự như thế nên mới có đủ quyết tâm để lấy chồng em ạ.


Còn về phía gđ nhà em thì em chưa bao giờ chia sẻ cho mọi người biết về chuyện của chồng em. Em là chị lớn trong nhà, là cháu lớn nhất của họ Nội nên thực sự áp lực cũng nhiều, từ bé em luôn phải chăm chỉ và cố gắng học hành để ko phụ sự mong đợi của mọi người. Thế nên dù sống trong 1 ngôi làng ko có truyền thống hiếu học (trước thời của em chưa ai bước chân vào giảng đường đh cả) em cũng đã cố gắng để thi đỗ vào 1 trong những trường top ten, học đh thì thường xuyên nhận được học bổng, ra trường bằng đỏ, tự thi và kiếm được 1 công việc cũng thuộc dạng nhiều người mơ ước, thế nên trong mắt gđ và người làng em thì em cũng được coi là dạng suất sắc, được đưa ra làm tấm gương cho bọn trẻ trong làng phấn đấu noi theo (và bằng chứng là sau khi em đỗ vào đh thì làng em năm nào cũng có vài em đỗ vào đại học nữa). Gia đình nhà em thì cũng được xếp vào dạng gọi là có của ăn của để, so với trên này thì chẳng là gì nhưng so với ở quê thì cũng khá thế nên mọi thứ cứ bị đè nên vai em, lúc nào em cũng phải cố gắng để làm 1 tấm gương tốt. Thế nên chuyện chồng em nợ nần thế em ko hé 1 lời nào cho gđ em biết. Chắc gđ em mà biết thì họ cũng vỡ mộng về người mà họ đặt niềm tin để cho em lấy làm chồng (em nói thế vì nhà em cực kỳ ghét lô đề, cờ bạc, cá độ....trước chú út của em cũng có chơi lô đề cá độ, cũng mấy lần đi cắm xe và ô em phải đi trả nợ thay, nhưng mà chú em cũng chơi có tý xíu thôi ạ chắc tổng cộng Nội em cũng chỉ phải trả cho chú khoảng 100 triệu thôi ạ, ôố tiền đó so với tài sản của Nội em thì nó cũng chẳng đáng là gì nhưng vì chú mà gđ em cũng điêu đứng loạn lên, chú em bị Bố em và các chú # cấm cửa ko cho đi học trên này nữa và đưa về nhà, chú đi đâu thì có người đưa đón ạ. Em nói thế để cả nhà biết là nếu mọi người mà biết chồng em thế thì chắc là ko ai cho lấy nên em ko dám tâm sự chia sẻ với bất kỳ ai trong gia đình của mình.


Các Mẹ biết ko? ngay khi cưới xong em đã khóc hết nước mắt 1 lần đấy là vì mẹ chồng em có bao nhiêu cũng đã cho chồng em hết rồi nê bà chẳng còn gì cả nên khi cưới bà cũng đi vay mượn để lo đám cưới cho chúng em, cưới xong kiểm phong bì tiền mừng của bà và chồng em bà cầm hết để tra nợ, chị còn lại tiền mừng của em trong đó em phải trả tiền cỗ cưới, xe cộ....Số tiền mừng của em ko đủ nên đầu tiên em phải bán 1 ít của hồi môn Mẹ em cho em đi để trả nợ, kế hoạch tuần trăng mật em cũng hủy. Khoảng 1 tuần sau thì chồng em nói muốn làm ăn nên em lại dốc hết toàn bộ số hồi môn còn lại đưa cho chồng em để mở văn phòng nhưng cuối cùng thì thất bại. Mẹ em cứ dặn em là của hồi môn phải để lúc nào cần thiết mới đc dùng ko được bán đi, em lúc nào cũng bảo là vâng ạ và đến giờ Mẹ em vẫn nghĩ là em còn nhưng Mẹ em đâu biết là em đã bán sạch ngay sau 1 tuần cưới rồi ạ?


Hiện tại cưới 8 tháng nhưng chồng em chưa bao giờ đưa tiền cho em cả, chồng em làm việc cho 1 nhóm kinh doanh bđs nhưng thời buổi này cũng chẳng kiểm đc gì, nên hàng tháng chồng em ko có thu nhập, tiền xăng xe điện thoại của chồng em cũng do em cố gắng tiết kiệm để trả. Em đã động viên chồng tìm 1 việc khác có thu nhập hàng tháng ổn định dù ít cũng được để làm nhưng chồng em ko chịu nghe, nói là cố gắng qua thời kỳ này, chứ giờ chuyển thì mất bao công sức đã gây dựng mối quan hệ.


Giờ hàng tháng chi tiêu trong nhà phụ thuộc hoàn toàn vào em nhưng cũng khó lắm ạ, em đã dùng lưong của mình để vay thế chấp Ngân hàng đưa cho chồng trả 1 chỗ vay lãi cao quá nên giờ hàng tháng em phải trả nợ ngân hàng mấy triệu + đóng tiền ăn cho MC em (số tiền đóng chắc chỉ đủ mình em, nhưng Mẹ em biết hoàn cảnh của chồng em nên bà cũng tằn tiệm để chi tiêu), sau khi trả nợ + tiền ăn cho mc em thì giờ em chỉ còn được đúng 1 triệu (tháng nào mà ko có thưởng là em lại phải đi vay thêm bọn bạn để chi trả). Em cũng đã trao đổi rõ với chồng em như thế để chồng em hiểu và chia sẻ với em, nên mong anh ấy tìm 1 việc làm ổn định có thu nhập hàng tháng để góp phần chi tiêu với em. Sau nhiều lần thì chồng em cũng nghe và chấp nhận đóng cửa văn phòng riêng của chồng em và 1 người bạn mở chung và giờ chuyển sang làm cho 1 nhóm khác, theo như anh ấy nói thì sẽ kiếm đc 3 triệu lương cứng/tháng (đấy là anh ấy nói với em thế và mới chuyển sang làm chưa đc 1 tháng nên em chưa biết thực hư thế nào, và em dự là chắc khó lắm vì nhóm đó giờ làm ăn cũng ko hiệu quả vì giờ bất động sản đang đóng băng mà).


Cách đây khoảng hơn 2 tuần em phát hiện ra chồng em đã mang đăng ký xe của em đi để cắm trả nợ (xe này là ba mẹ em mua tặng làm quà cưới, nhưng khi đó em ko có hộ khẩu HN nên em để chồng em đứng tên luôn) em buồn quá và thất vọng vì của hồi môn em đã ko giữu đc, bây giờ đến món quà tặng của bố mẹ cũng ra đi nốt. Hôm đó là lần đầu tiên em đã rất nặng lời với chồng em để nói về vấn đề kinh tế và thực trạng hiện nay của gia đình và em cũng đã nói là em hối hận vì đã lấy chồng em. Chồng em xin lỗi này kia và nói nhiều lắm, em khóc mấy tiếng đồng hồ rồi thiếp đi ngủ lúc nào ko biết, chỉ biết sang mai dậy em nghĩ mọi chuyện thoáng hơn và thật lòng cũng rất thương chồng em nên em cho qua chẳng nhắc đến nữa.


Và hôm qua tự dưng em thấy chồng em ko đeo nhẫn, em hỏi thì mới phát hiện ra là chồng em lại cắm trả nợ rồi, khi đó em vẫn chỉ nghĩ là chồng em đưa nhẫn của chồng em cắm thôi, em về nhà cuống lên tìm cái hộp em đựng nhận cưới của mình (em mới tháo ra đc vài ngày vì có bầu tay to lên nên em đành phải tháo ra)+ dây chuyền và hoa tai mẹ tặng em lúc em vào đại học (dây chuyền thì bị đứt nên em chưa đi hàn lại để đeo được, hoa tai thì do có bầu ngữa nên em tháo ra). Em rất trâng trọng cái dây chuyền + đôi hoa tai đó vì nó là kỷ niệm ngày em vào đại học, nên em ko thay đổi nó và vẫn luôn đeo dù nhiều khi em có điều kiện để thay đổi cái tốt và đẹp hơn nhưng em chưa bao giờ có ý định là sẽ thay thế bằng cái khác. Tối qua em sốc toàn tập và nói thật em chỉ muốn xách vali ra khỏi nhà đó và ko nhìn mặt chồng em nữa. Em yêu cầu chồng em là đưa em sđt chỗ anh ấy cắm để em hỏi và chuộc lại dây chuyền + hoa tai, còn nhẫn cưới chồng em đã ko coi trọng thì em cũng ko cần thiết, em chỉ đi vay để chuộc lại 2 thứ kia thôi. Chồng em nhất định ko cho em và nói là em đừng ép chồng em, em ko chịu và cuối cùng là chồng em nói là hôm nay sẽ lấy về cho em (nhưng em dự là cái này khó lắm, nhưng em cứ chờ đến tối xem sao ạ).


Giờ em đang mang thai đc gần 5 tháng (em đã bị sảy 1 lần lúc đc gần 8 tuần ạ), ngoài ra em còn bị tử cung ngắn và phải khâu nên thật sự là cũng hơi vất vả 1 tỷ về chuyện bầu bí, em cũng phải vay mượn bạn bà nhiều để chi trả tiền thuốc thang trước đó giò nhờ ơn trời 2 mẹ con em cũng ổn ổn. Nhưng cứ như thế này thật sự là em lo lắm nếu có chuyện iì với con nữa. Giờ con là thứ duy nhất đang níu kéo em để cố gắng nhưng nếu như cứ như thế này thì con em ra đời sẽ thế nào ạ, có 1 người cha như vậy liệu nó có hạnh phục hơn ko?


Hôm qua em lại yêu cầu chồng em phải nói chuyện với bố mẹ về việc bán nhà để giải queết nhưng chồng em vẫn ko chịu đồng ý. Hiện tại chỉ có mc em biết chuyện nhưng bà ko nắm rõ được số nợ thực của chồng em bà chỉ nghĩ là vài trăm triệu (trong đó bà cũng đi vay lãi cho chồng em hơn 200 triệu, không kể bà vay họ hàng nữa) còn bố chồng em thì ko biết thực hư thế nào ông hoàn toàn ko nắm rõ được mọi chuyện ạ. Mẹ chồng em ko dám nói với bc em vì ô bị huyết áp cao sợ xảy ra chuyện, và cũng có lần ướm thử chuyện bán nhà để cho các con tách riêng ra (chứ ko phải để trả nợ) ô cũng đã nhảy dựng nên ko đồng ý. Thế nên giờ mẹ chồng em và anh em chồng em phải nói và nhận lỗi với bố em xin bố em cứu nhưng chồng em vẫn sĩ diện vẫn chưa muốn nói.. Mà khổ là nhà em cả 2 anh em đều chơi cá độ các mẹ ạ, ông anh số nợ cũng ngang chồng em (vợ ông anh thì khổ thôi rồi nuôi con 3 tuổi mà chưa biết được đồng nào chồng đưa cho vợ để nuôi con và còn gia trưởng nữa ạ hay quát mắng vợ nhưng chả hiểu sao bà ấy vẫn chịu được), chuyện ô anh cũng chơi thì em ko biết ạ và lấy về em mới biết, em cũng quá choáng luôn ạ.


Chồng em nói cho chồng em hết Tết dương lịch này để xem thế nào, rồi khi đó 2 vc sẽ ngồi nói chuyện lại để tìm giải pháp tối ưu để giải quyết vấn đề nhưng 3 tháng thì làm được các gì hả các chị, 10 năm nay còn ko giải quyết đc. Em thật sự giờ chỉ muốn giải quyết mọi chuyện nói cho bố mẹ chồng em biết tình hình để cà nhà lo cùng giải quyết, còn cứ thế này thì đến khi em mà sinh chắc 2 mẹ con em chết đói luôn ạ (vì khi sinh em chỉ đc hưởng lương bảo hiểm, có hơn 2 triệu còn ko đủ trả nợ ngân hàng) em lo lắm nên ko biết làm thế nào ạ.


Em yêu cầu chồng em phải giải quyết mọi chuyện để em còn có phương án, hoặc là em sẽ đi 1 nơi thật xa để sinh con 1 mình và coi như là 2 vc ly hôn luôn để em toàn tâm toàn ý lo cho con. Chứ cứ thế này em sợ con em sinh ra trong 1 gđ như thế cũng ko thể ổn, con lớn lên sẽ tự ti về gia đình, tự ti vì có một người Bố như vậy.


Em giờ ko biết phải làm thế nào các Mẹ ạ, em kể chuyện của mình ra để các bạn nào mà gặp tình huống như em thì hãy cân nhắc thật kỹ trước khi kết hôn, cũng như để giải tỏa bức xúc trong đầu vì bây giờ ngoài đời em chẳng thể tâm sự với ai được. Em cũng mong nhận lắm một lời chia sẻ một lời khuyên em phải làm gì từ các Mẹ.


Em biết là em sai rồi, em đã sai khi em chọn lựa con đường này cho mình, giờ em phải sửa chữa cái sai này thế nào đây các Mẹ.


Em cảm ơn các Mẹ đã đọc và chia sẻ với em ạ.