Hiện tại tôi đang rơi vào tình trạng rối trí bởi mâu thuẫn với những suy nghĩ của chính mình. Cần lắm những lời khuyên từ các anh chị và các bạn, nhất là những ngườì đã trải qua và có kinh nghiệm sống, hãy giúp tôi nhìn nhận con đường tốt hơn cho mẹ con tôi.


Năm nay tôi 38 t, chồng 41t, hai con gái 9t và 3t. Chúng tôi sống trong làng ngoại thành Hà Nội với nếp sống khá phong kiến và rất đông họ hàng sống liền kề.


Chúng tôi làm cùng Cty nên tôi biết rõ hoàn cảnh gia đình của ch:Nhà chồng rất nghèo, BC là bộ đội công tác trong Nam đến khi con trai 18t mới xin về hưu ra Bắc. BC từ khi nghỉ hưu sinh tật nghiện rượu, say sưa cả ngày.MC ở chăn nuôi, trồng trọt, gày gò bệnh tật.Em gái ch lấy chồng trong làng. Bản thân ch phải tự lập từ nhỏ, nỗ lực vươn lên để học xong 2 bằng đại học. Tính cách hiền lành, tốt bụng hay giúp đỡ người khác. Tôi cảm nhận được điều đó, bạn bè, hàng xóm cũng nhận xét như vậy.


Về phần tôi: gia đình nhà tôi rất nền nếp và kinh tế khá giả hơn.Bố mẹ tôi đều là cán bộ nhà nước nên chị em tôi chỉ phải lo học.Với ngoại hình trung bình, thấp bé nên tôi cũng có hạn chế trong giao tiếp và cũng không có nhiều bạn và luôn xác định tự mình phải làm cho mình, không dự dẫm nên suốt thời SV tôi lao vào học để có học bổng rồi cũng kiếm việc làm thêm: tiếp thị, dạy kèm, phát tờ rơi...


Chúng tôi kết hôn sau 2 năm tìm hiểu. BM tôi cũng thấy lo cho tôi trước gia cảnh nhà chồng như vậy, thương con gái sẽ vất vả nhưng cũng thấy ch là người tốt, sẽ là chỗ dựa cho vợ con nên cuối cùng BM tôi cũng kg phản đối.


Ngày đầu mới về làm dâu, có nhiều khác biệt về môi trường sống và tôi chưa quen nên cũng kg tránh khỏi sự soi mói, nhận xét kg hay về mình. Chồng khi đó biết nhưng chỉ im lặng, kg góp ý cũng kg nhắc vợ nên tôi cũng kg nghĩ đây là sự mở màn cho 1 loạt chuyện sau này. Đúng là khác biệt về môi trường sống, quan điểm sống sẽ là trở ngại đầu tiên trong cs chung.