Chào mọi người,

Mình hiện 33t, mẹ bỉm sữa, dịch dã,mình bế con về thăm gia đình thì kẹt lại 4 tháng nay tại sg. 

Chuyện xích mích với em trai mình là từ xưa lắc đến giờ rồi...vì ba mẹ mình nuông chiều nên nó ỷ lại, ích kỉ, lười nhác, ko có bạn bè ngoài đời thực. Lúc nhỏ thì nó nghiện game, ở lại lớp, ba mẹ chạy tiền chạy trường cho tốt nghiệp. Lớn hơn đậu vô Văn Lang thì học dốt toán ( mà theo IT ) nên ko học nổi,tự nó nghỉ ngang nhưng vẫn đều đặn lấy tiền " học phí" để chơi net. 

Sau gđ mới biết vì trường gửi quyết định đuổi học bằng thư tới nhà. 

Tết năm đó nó bị phường lụm lên, nó kí đơn tình nguyện đi nghĩa vụ( khôn nhà dại chợ, ra đường ai bảo j cũng làm, về nhà thì hét ra lửa), qua tết nó bị bắt đi nghĩa vụ dù ba mẹ tìm cách chạy chọt nhưng đã lỡ kí tên có danh sách rồi.  

2 năm nghĩa vụ, mỗi tuần ba mẹ mình lại đèo nhau vác bia bọt mì gói vịt quay để biếu xén nên nó đi nghĩa vụ rất nhàn. 

Trở về, thêm đc tật phun nước bọt phẹt phẹt + ở dơ. Game vẫn nghiện như cũ! 

Ba mẹ mình cũng lại lo cho nó vào đc đại học khác, và năn nay vì lí do covid " con ko muốn bị nhiễm covid " nên nó đã ko chịu đăng kí học ( dù học online ) 

Nó sn 1996. Giờ vẫn chưa tốt nghiệp đh, chưa từng đi làm. Và vẫn cực kì hỗn hào. Nó hỗn vs cả ba mẹ mình. Còn với mình thì miễn bàn luôn, hễ nói j trái ý nó là nó xổ tiếng "Đan Mạch" với các từ gợi hình khiêu zâm ...haha..

Ba mẹ mình thì lúc nhỏ chiều tới bến, đội lên đầu. Tới hồi nó học cấp 3 ở lại lớp bị đuổi học v.v.. Thì ba mình lại cứng rắn cắt internet và cất máy vi tính. Thế là sau 1 trận cha con đánh nhau (nó thua) 1 thời gian ( chắc đc 2 tuần) đâu lại vào đấy để " được yên cửa yên nhà"

Đến bây giờ vẫn vậy. Nó 25 tuổi ( gần 26t) vẫn hỗn xược,lười biếng,ích kỉ, ỷ lại. Ba mẹ mình thì " thôi con là chị con nhường nó đi cho yên nhà yên cửa" . ( đa phần mình to mồm với nó là vì gai với thái độ mất dạy of nó đối với cha mẹ ông ngoại)

Mình đã rất nhiều lần tự nhủ " xem như ko có thằng em trai, nó vô ơn bất hiếu như vậy, nó ngu thì tự chịu" 

Nói thì nói vậy chứ người nhà máu mủ ruột thịt thật sự ko muốn buông tay nhìn em mình nó nát hơn. Mẹ mình bây giờ cũng thường xuyên mất ngủ vì buồn con. Mình khuyên bảo nó ko đc, khuyên nó thương mẹ,đừng hỗn với người nhà, nó cũng gạt đi. 

Nhìn ba mẹ 60t mà ko yên lòng vì con thế này mình xót, nhưng mình thật bất lực với em trai mình.