Hôm qua, đt chồng em bị trục trặc, đi gọi đến chồng em ko nghe chuông, cũng ko nghe rung nên chồng em ko biết có cuộc gọi. Lúc chiều em cũng có gọi nhưng thấy ko bắt máy, nên nghĩ chắc đang chạy xe hoặc đang bận việc nên ko nghe máy được. Đến tối 2 vc chở nhau đi ăn thì bc gọi chửi bới chồng em um sùm, nói chồng em khinh thường ông nên ko thèm nghe máy. CHồng em ko hiểu chuyện gì, hỏi lại thì ông càng chửi tợn hơn, đỉnh điểm là ông dám nói chồng em từ ngày ở rể nhà em (tụi em ở riêng, ko ở rể, vc em chỉ làm chung với bm em thôi), chồng em càng ngày càng mất dạy ra, rồi còn nói là chắc nhà con đó toàn mấy đứa mất dạy nên giờ mày mới giống tụi nó. Ông chửi to lắm nên em nghe được hết. Mọi người nếu ở trong tâm trạng em thì ra sao? Em chỉ muốn giựt đt, chửi vào mặt của ổng thôi, nhưng em nhịn. Ổng còn đòi qua nhà em chửi bố mẹ em vì đã dạy chồng em mất dạy như thế. Chồng em nổi điên, nói là ông giỏi qua đi, rồi coi ai bị chửi biết liền.


Về nhà, dù rất giận nhưng em cũng ráng gọi điện để giải thích cho ông khỏi hiểu lầm. Ai ngờ em chưa kịp nói gì thì đã nguyên tràng chửi bay thẳng vô mặt em, nào là tưởng mày giàu có nên mới cưới về, ai ngờ ko ra gì, khốn nạn, chẳng được tích sự gì, ỷ giàu coi thường gia đình ông. Rồi bm mày dụ con trai tao sao giờ nó mất dạy với tao. Rồi ông cúp máy mà ko để cho em nói tiếng nào.


Như ở topic trước thì em đã biết bao nhiêu lần giải thích với bmc là bm em giàu chứ em ko giàu, vc em phải tự làm tự ăn chứ ko có sống dựa vào bm, mà bm em chỉ giúp đỡ tụi em khi cần thiết chứ ko chấp nhận việc tụi em sống bám vào bm. Nhưng bmc ko chịu hiểu, luôn cho là tụi em giàu, và luôn vòi tiền.


Rồi rất nhiều lần ông xúc phạm đến gia đình em, như ở topic http://www.webtretho.com/forum/f188/ko-muon-ve-tham-bmc-nua-560032/index2.html, nhưng em đề phải nhịn cho chồng khỏi khó xử. Nhưng hôm qua là đỉnh điểm rồi, em nói thẳng với chồng em là ông bà ko coi em và bm em ra gì nên em cũng sẽ ko coi ông bà ra gì, đúng như mong muốn của ông bà. Em cũng nói là em sẽ ko về thăm ông bà nữa, em ko quan tâm ông bà nghĩ sao về em (vì có bao giờ nghĩ tốt đâu mà sợ), em ko muốn dính dáng với bên đó nữa. Lúc đó chồng em cũng tức, nên nói với em là chồng cũng ko muốn về nữa. Rồi em cũng bấm từ chối cuộc gọi đối với số của ông bà, em hỏi chồng em là em làm vậy anh có thấy quá đáng ko thì chồng trả lời là em làm sao mà thấy thoải mái đầu óc thì làm.


Thật sự dù rất sợ chồng buồn, nhưng em ko muốn nhịn nữa. BM mình sinh ra mình, nuôi mình lớn, gả chồng cho mình (đám cưới của em, hầu hết do bm em chi dù bên em là nhà gái, kể cả nhẫn cưới, ông bà bên kia chỉ rung đùi ngồi đợi vc em đem tiền về nộp cho ông bả thôi), bây giờ thì cho nhà cửa, đồ đạc (tiền lương thì tụi em tự sống, nhưng ngôi nhà và đồ đạc bên trong thì 100% bm em cho, bên kia 1 cái nùi giẻ cũng ko cho, dù trong đám cưới nổi với mọi người là sẽ cho tụi em cái này, cái nọ). Bm em có lỗi gì mà phải chịu bên đó bị chửi như thế, dù người đáng bị chửi là bên kia, cưới vợ cho con mà chỉ mang tâm lý lợi dụng, bòn rút.


Giờ em vẫn chưa hết giận, và nghĩ cũng chẳng có bất cứ lý do gì để em hết giận cả. Em cũng ko chì chiết gì với chồng, sợ chồng buồn và vì chồng cũng chẳng có lỗi gì. Nhưng em vẫn stress, em ko dám kể với ai (vì bm em rất nóng tính), nên em lên đây tâm sự cho đỡ stress.


Em ko nghĩ em quá đáng, nhưng mọi người thấy em có quá đáng ko? Và mong lời khuyên của mọi người để em hạ hỏa tí. Chứ giờ em như 1 ngọn núi lửa, có thể phun bất cứ lúc nào.